Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 6

QUAY CHƯƠNG 1 :

Tôi bị ngã nhào xuống đất.

Cả tay chân đều bị cùm, tôi còn không có cơ hội phản kháng.

Một cú đấm bổ thẳng vào thái dương tôi.

Mắt tối mày mày, tôi chợt mất ý thức trong chốc lát.

Đau đớn kéo tôi tỉnh.

Đầu tôi bị ép nền gạch, ma sát đau rát; mắt bị đến chảy máu, đỏ ngầu.

Đau đớn khiến cơ thể tôi phản xạ quắp .

Chồng cũ và mấy cảnh sát muốn cứu tôi mà chẳng thể chen qua đám đông.

Phóng chụp hình như điên, nếu tôi chết ngay trong tòa án, sẽ là tin nóng nhất năm.

Tôi bỏ cuộc vật lộn, mặc kệ. Thế nào chết là chết.

Tôi sẽ đem theo bí mật của mình mà đi, là một cách yên lặng đi.

Có người la : “ tiếp! Tao có tiền, chết tao chịu trách !”

Đám đông càng lúc càng hung hãn, bị kích động nên tay dữ hơn.

Bỗng một giọng nữ trong trẻo vang ngoài cửa tòa:

“Dừng tay! Không được của ! Những người cô ấy giết vốn đáng chết rồi!”

10

Có người sững người, khó nhịn mà nhìn về phía sau, muốn xem ai dám nói vậy.

Cảnh sát nhân cơ hội lôi tôi khỏi đám đông.

Đầu tôi sưng như cái đầu lợn, chân gãy, phải do người khiêng mới đứng nổi.

Anh nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy kiên định.

“Cô ơi, đã nắm trong tay chứng tuyệt đối, và thầy Giang đều sẽ toàn, bây giờ, xin cô hãy nói toàn bộ sự thật.”

Tôi nhìn về phía chồng cũ, thấy anh lúc nãy cứu tôi bị tơi tả, sưng vù.

Anh vừa cười vừa khóc: “Hứa Tĩnh , không mình cô không sợ chết đâu, trên đời này không có cái chết mới là công .”

“Dù cô có nói thì Hứa Tĩnh vẫn là sát nhân! Lời sát nhân thì có đáng tin sao?”

“Cảnh sát mà bảo vệ sát nhân? Giết người phải trả mạng! Cô phải trả mạng con chúng tôi!”

“Đúng, phải chết cô , đau đớn mà chết, không thì bất công với lũ trẻ!”

Anh bước một bước: “Cô ơi, tin cô từ đầu tới cuối, ánh sáng sẽ không đến muộn.”

Tôi nhắm mắt, một cơn khí trong lòng bỗng thoải .

Tôi đứng trên bậc, nhìn vào những gương uất hận hay khinh bỉ kia.

Tôi bình tĩnh hỏi câu đầu tiên: “Học sinh giỏi có chắc là người tốt sao?”

Mấy phóng lanh lợi vội hỏi: “Cô Hứa, họ có điều sai sao?”

Có người vội phản bác: “Dù họ có sai đi nữa thì cô là , cô có thể bảo họ, sao có thể đến mức giết người?”

“Còn giải thích nữa! Đây là tòa án, không phải chỗ kể chuyện!”

Tôi tiếp tục: “Tôi gần mươi năm, biết bao học trò, có những học sinh bẩm sinh lương thiện, nhưng có những học sinh bẩm sinh là ác quỷ.”

“Các vị phụ huynh còn nhớ năm chứ?”

Không khí lập tức lắng xuống.

Một vài phụ huynh tái mét, ánh mắt hoảng hốt.

Một vài người khác thì ngơ ngác.

Tôi khinh bỉ cười một tiếng: “ năm , lớp có một học sinh bị vấn đề trí tuệ đã chết.”

Tôi hít sâu, kìm nước mắt đáy mắt: “Học sinh là con ruột của tôi.”

11

Thời gian quay mươi năm , tôi là chủ một lớp trọng điểm.

Ngày nào tôi mệt tới mức chân không chạm đất.

Sau cùng vì quá lao lực, một tuần kỳ thi đại học tôi bị sinh non.

Đứa bé vì sinh non mà tổn thương đến não, còn tôi đang cữ thì bị phụ huynh kéo đi bù.

Bởi tôi là , không thể lỡ ôn thi của con họ.

Tôi sợ mất việc, nên vẫn đi. Chồng tôi nhà chăm con.

Nhưng vì lao lực kéo dài, tôi mất khả năng sinh nở.

Tôi thấy có lỗi với chồng, nghĩ tới chuyện ly hôn.

Chồng không đồng ý, anh nói rằng chúng người vẫn có thể sống tốt.

Con từ nhỏ đã chậm phát triển, lúc nó còn đi học tiểu học chồng tôi đã là trường tiểu học .

trung học, anh thi chuyển sang cấp .

Còn tôi thì tiếp tục cấp học, chúng tôi tin rằng cần nỗ lực sức mình, cuộc sống sẽ bình thường được.

Con có trí tuệ đứa trẻ tuổi nhưng rất thương chúng tôi; ngay cả khi chưa biết kiềm chế việc đi vệ sinh nó biết biểu hiện tình cảm.

Nhưng nó không hiểu rằng, tình yêu không thể bày tỏ bừa bãi.

Vì vậy nó nói với một trai: “Cảm ơn, anh ơi, yêu anh.”

bè lập tức chế giễu cả , ghép họ thành một đôi, chọc cười rằng họ là vợ chồng.

Cậu trai tức hờn, oán ghét con tôi.

Cậu cố tình trêu chọc cô bé rồi mọi người nói: “Tao không thể thích một đứa ngốc, vì đứa ngốc này mà toàn lớp tụt hạng.”

Các lấy xấu hổ khi có một người như vậy trong lớp.

Một cậu khác, là lớp trưởng, sinh ý đồ đen tối.

“Con chủ là con chủ , sao không dùng nó hãm hại cô chủ đáng ghét kia?” họ nghĩ.

Vậy là họ cố ý cho con tôi ăn thuốc xổ, nó đi tè quần cả lớp.

Có mấy thằng còn bỉ ổi hơn, thậm chí kéo quần nó xuống cho mọi người xem.

Chồng tôi vội vàng chạy từ lớp khác tới xử lý chuyện con bị són.

Các lạnh lùng nói rằng người như thế không nên tồn tại trong lớp, không giảm điểm số, mà còn gây nhục nhã.

Tùy chỉnh
Danh sách chương