Tết Trung thu, tôi cùng đường nên phải ra vỉa hè bán đi đêm đầu tiên của mình.
Người đến mua lại là một lão già.
Da ông ta đen sạm, cả người dơ dáy, hôi hám, ngay cả tờ tiền trong tay cũng nhăn nhúm chẳng khác gì gương mặt ấy, còn vương mùi chua nồng khó chịu.
Tôi cau mày đầy chán ghét, định bụng từ chối.
Nhưng lão già nói, ông ta có thể trả thêm tiền.
Thế là tôi thản nhiên nhận lấy, không chút do dự mà đi theo.
Chỉ cần có thể sống tiếp, lão già thì đã sao? Dù gì cũng chỉ một đêm, cắn răng rồi cũng sẽ qua thôi.
Tôi đi theo ông ta, chui vào cái túp lều tạm dựng bên bãi rác.
Bên trong tối om, không có lấy một tia sáng.
Cũng tiện cho chuyện này.
Vừa bước vào, tôi đã chủ động cởi khuy áo, chỉ mong sớm xong sớm thoát.