Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Quý phi khẽ cúi , ngón thon dài trắng nõn chậm rãi nâng cằm ta.
Đầu ngón mát lạnh khiến ta không nén nổi run rẩy.
dường như nhận nỗi sợ ta, chợt lộ vài phần hứng thú.
“Ngươi rất sợ cung ư?”
Ta muốn nói là ta không sợ.
Nhưng nước lại không kìm được chảy xuống trước.
Những giọt lệ nóng hổi rơi từng hạt từng hạt xuống ngón Quý phi.
đột nhiên khẽ tặc lưỡi một tiếng đầy chán ghét, hất .
Khẽ lẩm bẩm một :
“ là làm dáng.”
8
Quý phi dẫn người nghênh ngang bỏ đi.
và đứng dậy, hoảng hồn ôm ngực.
Chỉ ta còn ngây ngẩn quỳ nơi đất.
đầu chỉ văng vẳng Quý phi nói ta làm dáng.
quả không ưa ta.
Nếu không sao chỉ nói ta, không nói người khác.
kéo ta dậy, ghé lại, dùng khăn lau cho ta.
Còn cung phi áo hồng đánh thấy chẳng ai đoái hoài, tự lồm cồm bò lên, mang vài phần hả hê nhìn chằm chằm ta.
“Ngươi xong đời .”
“Đắc tội Quý phi, đợi chết đi.”
Khuôn kiều diễm tràn đầy đắc ý, như thể kẻ đánh chẳng phải .
Thấy ta lại muốn khóc, vội lấy khăn bịt miệng ta.
chắn trước ta, học theo giọng hả hê ả nói:
“Ngươi đắc tội Quý phi, chẳng phải sắp chết sao?”
Nói đoạn còn cố ý che miệng .
“Vị nương nương này, người mau chuẩn quan quách cho tốt mới được.”
Mỹ nhân kia tức run người, chỉ thẳng “ngươi ngươi ngươi” cả buổi chẳng thốt nguyên vẹn.
Cuối cùng chỉ đành lạnh một tiếng, buông “Ngươi cứ đợi đấy” giận dữ bỏ đi.
Chỉ là bóng lưng kia ít nhiều mang theo vài phần chật vật.
nhíu mày.
“Ngươi không nên xúc động như .”
lại khinh khỉnh .
“Xem cách ăn mặc ả, địa vị ngang chúng ta, có đắc tội thì được gì?”
“Chỉ là Quý phi… hẳn không mức nhỏ nhen chứ?”
ấy thốt , ba đứa ta đều lặng thinh.
Chưa nhập cung ta đã nghe danh vị Quý phi này.
Đích thực là một kẻ kiêu căng ngạo mạn, tung hoành ngang dọc.
9
Ta chẳng biết lờ mờ nào lại về tẩm cung.
khuyên ta sớm xin Quý phi thứ lỗi, tốt nhất tìm lúc đông người, để Quý phi vì thể diện ngoài phải tỏ vẻ tha thứ.
Nhưng ta quá đỗi hèn nhát.
Trốn tẩm cung mấy hôm không dám ngoài.
Cuối cùng hết cách.
Hay là cứ như sách viết, lấy cái chết tạ tội chăng.
Những ngày nơm nớp sợ hãi như quả dày vò người ta khôn xiết.
nên vào một đêm gió cao trăng tối, ta lần mò bóng đen tiến vào tẩm cung Quý phi.
Chớ hỏi ta vì sao lại là ban đêm.
Bởi ban ngày ta chẳng dám bước cửa.
tẩm cung phảng phất hương nhài, mùi dễ chịu.
Quý phi dường như ngủ không yên, mày ngài xinh khẽ nhíu lại.
Ta tìm một xà nhà chắc nhất.
Dải lụa hồng phấn quăng cả buổi mới vắt được lên.
Xếp ghế đẩu cho vững, ta tròng cổ vào.
Liền đối diện đôi mở to đánh thức Quý phi.
Đôi kia lập tức mở lớn.
“Quỷ a!!!!”
Ta giật , chân đứng không vững, trực tiếp hụt bước.
Cảm giác nghẹt thở ập tới, ta đạp giữa không trung một hồi.
Quý phi lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng chạy tới ôm lấy ta.
“Tần Quý nhân, ngươi làm cái gì hả!”
Sự chứng minh, thắt cổ không nên chọn lụa quá .
Bởi lụa thường chẳng chắc bền.
Ngay giây sau, ta liền nghe tiếng lụa rách toạc.
10
Quý phi dường như rất giận, ta cúi đầu, chẳng dám nói.
Chỉ thấy đôi hài thêu cá chép đỏ lắc lư trước ta.
Cuối cùng dừng ngay trước .
Quý phi khom người xuống.
Đưa xoay đầu ta, buộc ta nhìn thẳng gương xinh ấy.
“Tần Quý nhân, cung nghĩ không thông a.”
“Chỉ vì cung mắng ngươi một làm dáng, ngươi đã muốn tự tận?”
Ta có phần thẹn thùng.
“Ta muốn xin lỗi người.”
Quý phi hầu như tức bật .
“ sao? Đừng nói với cung ngươi nãy đang chơi đánh đu.”