Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi gằn :
“, mẹ là mẹ ruột của con. Vậy mẹ có đáng không, vì 200 đồng mà xát muối vào tim con? Con chút ‘may mắn’ mà mẹ nỡ lòng dồn cho em. Vậy thì đừng mồm miệng bảo công bằng với chả không thiên vị !”
Mẹ hét lên:
“! Vậy thì coi như mẹ thiên vị ! Nhưng thử hỏi, mẹ đã từng con đói mặc rách bao giờ chưa? Em con có gì, con chẳng có?”
Tôi cười khẩy:
“Có chứ. Em mặc đồ , con mặc lại đồ thừa. Em chiều món ngon, con toàn gặm đồ nó không . là gì nó có, con cũng có… nhưng toàn là rác rưởi nó bỏ lại!”
Tôi càng nhớ càng cay.
Ngày xưa nhà nghèo, tôi không trách. Nhưng giờ nhìn lại, rõ ràng đầu đã không hề sắm cho tôi gì tử tế.
Vì tôi vốn ngoan ngoãn, ít nói, dễ dỗ. Còn em trai thì hỗn láo, hư đốn, chỉ cần nó la một tiếng là cả nhà xúm vào dỗ.
Mà mẹ giờ còn lôi gọi là “nó rộng lượng, bị đ.á.n.h mà vẫn khen mẹ tốt” so sánh với tôi?
Tôi cười lạnh, đáp thẳng:
“Nó bị đ.á.n.h là do trốn học, trộm, gây chuyện, c.h.ử.i thầy. Con có làm trò hạ cấp đó bao giờ mà bị đánh? Vậy rốt cuộc ngoan ngoãn như con thì thành nhỏ nhen, còn hư hỏng như nó thì thành rộng lượng à? Logic này là chỉ có mẹ bẻ !”
Mẹ cứng họng, một hồi sau nghẹn :
“Con cánh cứng rồi, mẹ già rồi, nói gì cũng không lọt tai .”
Nói xong cúp máy rụp.
Tôi tức nghẹn, ngồi phịch xuống ghế, run cả .
Chưa kịp thở thì tin nhắn mẹ gửi tới:
“Nếu không bố con nhắc, mẹ cũng chẳng nghĩ . Không ngờ lấy chồng rồi mà con lại có tâm cơ như vậy.”
Tôi sững , nhắn lại ngay:
“Mẹ ám chỉ gì? Tâm cơ gì?”
Mẹ:
“Không ? Con 16 ngàn, sợ mang tiếng bất hiếu nên viện cớ ruộng gây sự. Không thì nói thẳng, chứ bày trò. Bố mẹ thiếu gì 16 ngàn của con?”
Tôi gõ nhanh, không kịp kiềm chế:
“ rồi, mẹ không cần con thì tốt quá. Vậy trả lại con đã mấy năm nay, con khỏi bị mang tiếng thêm một lần !”
Xong, tôi ném điện thoại xuống bàn, mệt rã rời.
Một lát sau, bố gọi tới. bắt máy, đã nghe ông mắng mẹ:
“ nói hồ đồ! Tôi nói là Nhu Nhu chưa bao giờ thế, lần này chắc khó khăn lắm mở miệng. lại bẻ thành nó có tâm cơ? Tôi nói vậy hồi nào?! già rồi mà lẩm cẩm!”
Rồi ông dịu với tôi:
“Nhu Nhu, con nghe rồi đó. Bố không bao giờ nói xấu con. Chỉ là mẹ con nóng tính, lỡ lời. Đừng bụng. già mở miệng con đã khó, bị chối thì càng mất mặt. Lúc nãy mẹ khóc hoài, bảo lỗi con mà không dám gọi lại. Con đừng trách mẹ.”
Bố thì khéo khéo nói, khác hẳn mẹ. Nghe cứ như rất thấu tình đạt lý.
Tôi nuốt giận, đáp:
“Bố, chỉ là 200 tệ trợ cấp . Không cho thì . Còn chuyện lì xì, con không phủi , chỉ mong sang năm làm ổn định rồi tính.”
Ngờ bố lại chặn ngay:
“Không ! Em con Đoan Ngọ đã 16 ngàn rồi. Con là chị, chẳng lẽ ta nói bố mẹ thiên vị?”
Tôi lạnh :
“Công bằng? Thế công bằng kiểu ‘cho con trai cả may mắn, con gái trắng ’ à? Nếu thế thì lỗi, con cũng chẳng cần thứ công bằng đó!”
Nói xong, tôi cúp máy, run đến mức suýt làm rơi điện thoại.
Nghĩ chưa hả giận, tôi chặn luôn số của bố.
Cúp máy xong, Thường Viễn bước , khẽ khàng như sợ làm tôi bùng nổ.
Nghe anh, tôi biết con bé đã ngủ rồi.
“? Lấy chưa?” – anh cười khẩy, đầy vẻ xem kịch vui.
Tôi hừ một tiếng, lạnh như băng:
“Tôi làm loạn cả nhà lên rồi đấy. Giờ chắc anh khoái chí lắm nhỉ?”
Thật sự tôi bắt đầu nghi ngờ anh cố tình đẩy tôi vào thế khó.
Không ngờ Thường Viễn còn bày bộ mặt oan ức như thể anh là nạn nhân:
“Em nói vậy oan cho anh. Nếu mẹ em mà chịu cho em 200 thì đến nỗi này. Nói cho cùng, vẫn là bố mẹ em chẳng thương em, ngay cả 200 cũng keo kiệt.”
Tôi nhìn chằm chằm vào 200 tệ bố chuyển. Trong đầu thoáng ý định bịa là mẹ không , bố thương nên cho. Nhưng rồi lại – Thường Viễn có ngu.
trợ cấp ruộng sau Trung Thu phát, giờ còn chưa đến hạn. Hơn , lúc chuyển, bố còn cố nhấn mạnh: “Dù cũng chỉ 200, giờ cho hay đợi phát cũng vậy .”
Nhưng chỉ mình tôi biết, nó khác một trời một vực. Bố mẹ chia cho tôi, chỉ ôm cho thằng con trai quý tử kia.
Nghĩ vậy, cổ họng tôi nghẹn lại, chẳng buồn mở miệng.
Thường Viễn sắc mặt tôi nặng trịch nhận có vẻ quá . Anh vội đổi lấy lòng:
“ nào vợ ơi, đừng giận . Anh lỡ lời . Đây này, mật khẩu thẻ, em cầm .”
Tôi nhìn anh mà chán ghét. Nếu không anh hứng chí khích tôi đòi 200 c.h.ế.t tiệt đó, thì làm gì có trận loạn này.
“Tránh xa tôi . Nhìn mặt anh là tôi nổi điên rồi.”
Nghe tôi gắt, Thường Viễn đành cụp đuôi, lánh sang phòng khác.
Anh , tôi mệt rã rời, định nhắm mắt chợp một chút. Nhưng lăn qua lăn lại, tức đến mất ngủ.
lúc ấy, điện thoại nổ liên hồi.
Mở xem – mẹ lập nhóm bao giờ, nhét cả họ hàng vào.
vào đã tin nhắn của bác cả:
@Hứa Nhu Nhu: “Nhu Nhu, bác cả không nặng lời, nhưng chỉ vì 200 mà làm mẹ khóc thì con nên biết lỗi . Trẻ giờ là chẳng làm .”
Tôi còn chưa kịp lướt thì bác hai nhảy vào:
“ đó! Mẹ con già rồi, nói năng có khi hơi lỡ miệng, nhưng tuyệt đối không có ý xấu. Bố con đã chuyển cho con 200 rồi, vậy mà con còn chưa lòng à? Con gái lấy chồng mà cư xử vậy coi .”
Tôi cười gằn.
Mẹ suốt ngày răn tôi: “Chuyện nhà không vạch áo cho ngoài xem.”
Vậy mà chính lại bô bô kể khắp họ hàng việc tôi đòi… 200 đồng.
Nực cười thật.
Rõ ràng không moi tôi, giờ giở bài cũ – lôi cả họ hàng vào ép đạo đức.
Nhưng tôi dễ chiêu. Tôi chọn im lặng, chờ xem tuồng.
Không ngờ bố tôi còn thêm cả cô, cả chú vào nhóm.
Cô viết:
“Nhu Nhu, nhỏ cô đã con ngoan. giờ lại chìa bố mẹ? Hôm nay 200, mai 2000, mốt 20000 thì ? Nhà còn em trai , con cũng biết nhường.”
Bác cả lại thêm dầu vào lửa:
“Bố con nói rồi. Thật tình mà nói, con còn trẻ mà đã đanh đá thế thì hỏng. Bố mẹ nuôi hai chị em công bằng lắm rồi – tháng nào cũng cho sinh hoạt như nhau, lễ Tết cũng vậy. Con lấy chồng rồi mà bố mẹ còn không bắt gánh nhiều hơn, chẳng qua ta khỏi nói thiên vị. Vậy mà vì 200, con quay sang trách bố mẹ không mua cho con, chỉ mua cho em. Con có quá đáng không?”