Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fuluph5xE

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

“Hả?” 

Tôi ngơ ngác nhìn anh ta: “Tôi sắp bị sa thải rồi, còn giúp anh làm việc…”

“Trịnh Thiên Thiên! Cô chưa từng cố gắng, cô cứ luôn luôn chây lười, là sợ trả công sức mà không được hồi đáp sao?” 

Anh ta nghiến răng nghiến lợi: “Nếu như vậy, sao cô lại có thể kiên trì đến hôm nay, không chủ động xin nghỉ?”

Tôi bị anh ta làm cho chấn động, lẩm bẩm: “Nhận lương cơ bản…”

“Đừng có đối phó với tôi.” 

Anh ta ưỡn n.g.ự.c kịch liệt, nới lỏng cà vạt để giảm bớt áp lực, từ dưới lên liếc nhìn tôi nhưng mang theo khí thế bức người.

“Tối nay tôi gặp , tính hiệu suất của cô, để cô không bị sa thải ngay tháng này.”

Tôi khó xử: “Nhưng mà buổi tối…”

“Có việc làm à?” 

Anh ta rút ra: “Tôi rồi, đều là việc làm hại cô, bao nhiêu tiền mới có thể khiến cô từ bỏ việc làm đây?”

“Công việc làm là vô giá.” 

Tôi nghiêm túc đứng dậy đối mặt với anh: “Đó là sự đảm bảo, là cơ sở để tôi dám mắng mỏ qua , dám ngồi ở bàn làm việc của anh.”

“Tôi nói lâu rồi, không thể bỏ hết trứng một giỏ, nếu tiền của tôi đều kiếm từ chỗ anh, tôi chỉ có thể sống dựa sắc mặt của anh, tôi không thể chịu đựng được điều này.”

Hai người nhìn nhau, một lâu không nói .

Chuông báo thức vang lên, tôi vẫy vẫy : “Tan làm rồi, Phó, ngày mai — ngày , tạm biệt.”

Tôi vừa hát vừa dắt ch.ó dạo, con ch.ó Golden Retriever vui vẻ chạy nhảy trên bãi cỏ dưới ánh hoàng hôn.

Cuộc sống thật đẹp bao.

Bà Triệu ngồi dưới ô che nắng, đội mũ và đeo kính râm, vẫy từ xa nhìn chúng tôi chạy nhảy.

“Thiên Thiên à, không phải nói là ngày mai sẽ nghỉ việc sao, sao mà vẫn vui thế.”

Chị mời tôi ngồi xuống uống nước lạnh, ăn chút điểm tâm.

“Chính vì ngày mai nghỉ việc nên mới càng vui ạ.” 

Tôi nói : “Đương nhiên, đến đó có thể đến dắt ch.ó cho chị buổi sáng, tắm nắng, dạo công viên, cho cá ăn, thật là tốt.”

Chị cười nói: “Chị đương nhiên là muốn rồi, nhưng chị lại không thể mua bảo hiểm xã hội cho .”

“Không sao đâu.” 

Tôi cười bí hiểm: “ có thể làm ca đêm ở nhà máy kim khí lắp ốc vít, đó tan ca đúng trời vừa hửng sáng, sẽ đến dắt ch.ó cho chị.”

“Làm ốc vít à, vất vả quá.” Chị thở dài tiếc nuối.

rung lên một tiếng, là nhắn nhóm toàn thể nhân viên.

Trợ lý : [Định vị]

Là địa chỉ của một sạn.

Trợ lý :[ Phòng bao 308, tầng 30.]

Ngoài ra không nói , dưới đó lập tức có tiếng bàn tán xôn xao.

Quản lý: [Các cậu uống rượu cần người đến đón à! Đến đây!]

Trợ lý : [Không phải.]

Có vẻ như là gửi cho tôi. Dù sao tôi cũng không có số riêng của họ, chỉ có thể gửi nhóm.

Tôi tắt màn hình, uống một ngụm trà đá, nhìn về phía hoàng hôn: “Làm doanh còn phải uống rượu với , tốt đẹp chứ.”

Khi nhắn nhóm lại hiện lên, là hơn mười giờ.

đang tắm cho ch.ó nước bị vỡ!

Giờ con Golden Retriever người đầy bọt xà phòng, đang tru lên không ngừng, còn tôi đang vất vả nước!

Nước b.ắ.n tung tóe khắp người tôi, đội cả đầu xức dầu gội mà vẫn phải cầm xem nhắn.

Quản lý: [Ngày mai là ngày rồi đấy, các nhân viên doanh đang làm vậy? Cố lên nào, cố lên nào, đừng có là người nhé!]

từng câu chữ đều toát lên vẻ mỉa mai, hả hê.

Cái gã quản lý này, từng nhắc qua, nói là một chân được gia đình phái xuống, cứ để ý anh ta.

Vì vậy, mới sắp xếp tôi bộ phận doanh, anh ta phải chịu áp lực nhất định, yêu cầu tôi nhất định phải cố gắng.

Bắt nạt! Đúng là cách bắt nạt!

“Thiên Thiên à, chị nói trên lầu có tiếng động , … Nhanh, đừng có nữa, nước , ngày mai gọi người đến làm .”

Chị Triệu vội vàng chạy đến kéo tôi.

“Không cần đâu.” 

Tôi ướt sũng nước, ngẩng đầu cười toe toét với chị: “Hồi trước chị không nước, hôm nay phải cho chị thấy tài nghệ của !”

lại rung lên.

Trợ lý : [Sau khi nghiên cứu, quyết định bỏ vòng loại tháng này của bộ phận doanh, sẽ dời sang tháng sau.]

Quản lý: [Tại sao? Tôi sao không ?]

nhắn lập tức bị thu hồi, mọi người đều bị cấm chat.

Một tôi cầm đầu , một cầm nước, nhắm ngay miệng rồi giữ chặt, dồn hết sức cắm .

nước cũng ngừng chảy, trên tường, thiết bị vệ sinh, cửa vẫn tí tách rơi nước.

Tất nhiên bao gồm cả ch.ó và đầu tôi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, gạt mớ tóc ướt sũng, ngẩng đầu đắc thắng cười:

“Xong rồi, bây giờ đêm nay chị sẽ không nghe thấy tiếng nước chảy nữa, có thể ngủ ngon, ngày mai rồi từ từ tìm thợ chuyên nghiệp đến sửa.”

Chị Triệu nhìn tôi, từ từ cúi người xuống, bàn vuốt ve cằm tôi, nhấc đầu tôi lên.

Tôi không cử động.

“Năm xưa, chị cũng xuất thân từ nhân viên doanh.” Chị nhẹ nhàng nói.

Nước từ trên đầu tôi chảy xuống không ngừng, tôi ướt sũng, vừa lạnh vừa nặng.

“Đơn đầu tiên, nói chuyện được một nửa bỏ nghỉ dưỡng trên núi tuyết, chị nhìn thấy thời hạn chốt hợp đồng quý sắp đến, liền đuổi theo.”

“Chị anh ta trượt tuyết ba ngày, chị không trượt tuyết, cũng không có ai dạy chị.” 

Tùy chỉnh
Danh sách chương