Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fulujWJsj
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đôi chị hơi động, giọng vẫn khàn khàn thường lệ: “Chị không mua nổi đồ trang tốt, quần áo cũng rất mỏng, cảm lạnh, mắc bệnh viêm phế mãn tính.”
“Chị lên cơn sốt, hết lần này đến lần khác ngã xuống, lại đứng lên, khách chị ha hả… Cho đến khi ván trượt tuyết của anh ta đột nhiên hỏng khi đang lao dốc, chị cứu mạng anh ta.”
“Cuối cùng anh ta cũng chịu chuyện với chị.”
chị , trong tôi dường hiện lên hình ảnh trẻ trung của chị, chưa từng trải qua phong sương, con nghé mới sinh, ướt sũng tuyết, về phía một cách khó khăn và mờ mịt.
Chị dùng gạt mái tóc trán tôi, lau nước trên mặt tôi, ngắm một lúc, nghiêng mỉm .
“Đứa trẻ chăm , cuối cùng không nên đối xử quá tệ.”
“ giám đốc Triệu.” Tôi gọi chị bằng giọng khàn đặc.
Chị từ chiếc bàn phía sau lấy ra một túi hồ sơ, vỗ vào người tôi.
“ vào mặt em, lần này thì chị sẽ cho ty các em một chút lợi ích, bốn bản, dấu của bên chị đóng xong .”
Tôi run run ôm lấy túi hồ sơ: “Cảm ơn chị.”
“Nhanh về đi, kẻo lát nữa cảm.”
Chị đặt một chiếc khăn tắm lên tôi, ánh hiền từ: “Đồ ngốc ạ.”
Tôi xấu hổ cúi .
Đến cửa lớn, chị đột nhiên “suỵt” một tiếng, ghé sát vào tôi, hạ giọng, sợ con ch.ó đang nghiêng bên cạnh nghe hiểu.
“Ván trượt tuyết của khách năm đó, là chị hỏng đó, không ngờ chưa?”
Tôi há hốc mồm, cánh cửa đóng sầm lại .
Tôi xách chiếc thùng sửa chữa nặng trịch mượn từ cửa kim khí, đi ra đường.
Trong thùng một chiếc cưa xích mini. So với việc vỡ ống nước, quả nhiên hỏng ván trượt tuyết còn tàn nhẫn hơn!
Tôi nhớ lại nụ thâm sâu khó lường của chị, trong đêm tối rùng mình một cái.
Sáng hôm sau, khi tôi cầm mà chị Triệu đưa bước vào ty, đang tụ tập mọi người ở đại sảnh để nhạo tôi.
“Tiểu Trịnh đến , mọi người cảm ơn Tiểu Trịnh đi.”
Hắn đến nhăn cả mặt: “ giám đốc Phó vậy là đang ‘Đốt lửa giả hiệu, lừa Tần vương’ đó à, vì cô mà thể vĩnh viễn hủy bỏ chế độ loại trừ cuối kỳ đó.”
Mọi người xung quanh loạt vỗ .
“Vì tôi? Không đúng.”
Tôi rút ra đưa cho hắn xem: “Tôi không phải người cuối cùng, thậm chí còn thể là người doanh số cao nhất.”
Nụ của hắn cứng lại: “ của Ngân Huy? Sao lại ở chỗ cô!”
“Hôm đó anh hỏi tôi phải sao? Tôi thấy anh thật sự khó xử, nên giúp anh xử , không cần cảm ơn.”
Hắn vội vàng lật xem, khi đến mục người liên hệ kinh doanh thì hắn trợn trừng, m.á.u dồn lên não.
“Trịnh Thiên Thiên! Đây là khách của cô à! Cô lại ghi tên cô vào đó?”
“Khách tự ghi.”
Tôi : “Hơn nữa anh tuyên bố bỏ cuộc nửa tháng , chẳng lẽ ký xong anh lại muốn cướp à.”
“Tôi là cấp trên của cô! Cái gì mà tôi cướp ? Cô mới đến mấy ngày? Không tôi, cô được cái gì!”
Hắn trừng tôi, đôi đỏ ngầu, tiến về phía tôi, mặt mọi người mà mất hết mặt mũi, mặt đỏ bừng, giơ cao .
Hừ, muốn đ.á.n.h tôi?
Tôi lạnh lùng , giống báo săn mồi chằm chằm vào hắn, toàn thân căng cứng, sẵn sàng tấn .
“Anh dám động vào tôi thử xem.”
“Tôi động vào đấy, thì sao!” Hắn tức giận quát, vươn tới muốn tôi.
Tôi ngã xuống đất.
“?”
“Đánh người! Bảo vệ! Bảo vệ ở đâu!” Tôi hét lên.
“Dừng !”
Đột nhiên nghe một tiếng quát lớn, tôi ngẩng lên. Trong thế giới đảo lộn, thấy giám đốc sắc mặt tái nhợt, mất hết phong độ, chen qua đám đông chạy tới.
Đến mặt tôi, anh ta kinh hãi: “Sao lại là cô nằm dưới đất?!”
“ giám đốc Phó! Tôi tính cô ta thôi, cô ta ngã xuống , tôi thật sự không cố ý!”
không nên lời, khóc lóc t.h.ả.m thiết.
giám đốc đứng lại, thở phào, chỉnh sửa lại áo: “Tôi biết .”
mừng vớ được vàng lau mồ hôi: “Tôi , giám đốc Phó rõ ràng mà…”
“Là anh cô .” giám đốc quay sang hắn.
“Hả? Không phải…”
“Tại sao anh lại cô ? Sao anh thể cô ? Cô là cấp dưới của anh, là nhân viên của ty, anh còn chút tự giác của người nào không!”
“Tôi…”
“ lẽ anh nhẹ nhàng thôi, nhưng anh nghĩ đến sức lực đó lớn đến mức nào không? Cô là một cô gái yếu đuối!”
giám đốc cúi xuống đỡ tôi dậy, lại ngẩng trừng hắn: “Cô còn đang sốt!”
“Đúng vậy! Đều là hắn tôi.”
Tôi dùng vào hắn: “Hắn tôi nên tôi mới sốt.”
“Trời ơi, cô bậy bạ đi!” hét vào mặt tôi.
giám đốc sờ lên trán tôi, lạnh tôi run rẩy. Anh ta lại : “Anh dọa cô sợ hãi! Về nhà tự kiểm điểm cho tốt!”
tức giận bỏ đi.
“Thuốc! Nước nóng!” giám đốc Phó quát lên đầy uy nghiêm, bế ngang tôi, bước nhanh về phía thang máy.
Chóng mặt quay cuồng, tôi vốn choáng, cảm giác nội tạng xoay 180 độ, đau đớn bám vào cổ áo anh ta: “Phó…”
“Suỵt, bây giờ cô cần tĩnh dưỡng.” Anh ta cúi trầm ổn .
Buồn nôn quá…
Cửa thang máy vừa đóng lại, anh ta liền đặt tôi xuống.