Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

Chương 7

【Bé cưng, anh đang ở dưới ký túc xá của em.】

Nghe đó, tôi kéo rèm nhìn .

Đêm thu ở miền Bắc rất lẽo.

Tống Tịch Nhiên mặc mỏng, đứng dưới ánh đèn đường, bóng anh kéo dài trên nền xi măng như một cảnh phim .

Chỉ cần đứng đó thôi một vở khổ tình sống động.

Tôi khoác chiếc áo lông mềm, bước dưới.

Ánh sáng trong đôi lùng của người đàn ông thoáng chớp lên. Anh ta bước hai một, tiến lại gần tôi:

“Bé cưng! Sao em mặc ít vậy, có không?”

Tôi lắc đầu.

Tống Tịch Nhiên hiếm như một đứa ngốc, còn hắt hơi mấy cái:

“Anh cũng không , thật đó… Nếu có thể chỗ nào chỉ có hai đứa , chắc sẽ ấm hơn.”

“Nhưng không sao đâu, bé cưng, anh thực sự không cần…”

Tôi cắt ngang:

“Gọi tôi Trần Y Dao .”

Khóe môi đang cong của Tống Tịch Nhiên chậm rãi xụ , giọng nghe tủi thân:

“Bé cưng, sao em lại nhạt với anh như vậy…”

Tôi nhắc:

“Chẳng phải anh nói đừng nũng sao? Anh vừa vi phạm .”

Tống Tịch Nhiên như nuốt phải ruồi, biểu cảm khó chịu, gắng gượng mở miệng:

“Anh sai , bé cưng. Đừng chấp một heo ngốc như anh nhé…”

Hai chữ “heo ngốc” chẳng hiểu sao lại chọc đúng điểm của tôi.

Tôi nén, mà nén tới mức người run lên.

Kết quả sơ trượt chân ở mép bậc thang.

Ngay sắp ngã đất, Tống Tịch Nhiên kịp vòng tay ôm lấy tôi.

Áo anh rất mỏng, nhiệt độ cơ thể nóng rực người tôi như bị bỏng.

tiếng tim đập cũng nghe rõ mồn một.

Dù tôi liên tục nhấn mạnh không sao, nhưng Tống Tịch Nhiên vẫn không yên tâm, nhất quyết kéo tôi tới bệnh viện kiểm tra.

Cuối cùng không phát hiện ra gì, lại còn lỡ giờ đóng cửa ký túc xá.

Bất đắc dĩ, tôi phải theo anh ta về căn cứ.

Trên đường về, anh ta hết lần này lần khác xin lỗi và nhận lỗi.

Nếu không phải khóe môi anh ta cong lên vì vui vẻ, tôi có tin anh ta không tình.

Tống Tịch Nhiên bỗng lột xác khỏi dáng vẻ lùng thường ngày, nói nhiều mức phi lý.

Lúc đó tôi nhận ra, “cún dính người” trên mạng kia một đặt đời thực lại người ta ngộp thở vậy.

Có lẽ biểu hiện khó chịu của tôi quá rõ.

Nửa chặng đường sau anh ta thật sự im lặng, trông còn rất tủi thân.

phòng, tôi nhìn những bình hoa tulip đặt đầy khắp nơi, khẽ vuốt cánh mỏng như cánh ve.

Tâm trạng nặng nề dần xoa dịu.

Tống Tịch Nhiên gợi :

“Hay chơi game chút nhé?”

“Từng anh bảo tôi đổi idol eSports. Giờ tôi thích bên APY . Anh đối thủ của họ, thôi khỏi chơi chung .”

Tôi ngồi trên mép giường, Tống Tịch Nhiên nửa quỳ dưới sàn ngẩng lên nhìn, người như sắp vỡ vụn, giọng pha tiếng khóc:

“Bé cưng à, ‘những việc qua em hãy xem như c.h.ế.t ngày qua , những việc nay đúng của anh.’”

“Hả?”

“Anh của qua không phải anh của nay. Em coi như Tống Tịch Nhiên trước kia biến mất. Bây giờ anh sẽ fan của em không, hay anh đổi tên chiến đội APY cũng . Trần Y Dao, anh… anh thật sự không biết phải sao nữa.”

Nghe màn ngụy biện của Tống Tịch Nhiên, tôi vừa , vừa xót xa.

“Bé cưng à…” – Tống Tịch Nhiên lau khóe đang ươn ướt:

“Anh thích em. anh một cơ hội theo đuổi lại em không? Dù em có đẩy anh ra thế nào, anh cũng không bỏ cuộc.”

Trong lúc tôi còn sững người, Tống Tịch Nhiên liều lĩnh ôm lấy eo tôi, mái đầu mềm mềm dụi nhẹ:

“Hay … em cũng mắng anh đỡ tức .”

Tôi hắng giọng, giữ mặt tỉnh bơ:

“Tống Tịch Nhiên…”

“Có!” – Anh ta đáp ngay.

“Anh không bây giờ y như một ‘cún’ bám dính người sao?”

Lần đầu mắng người chưa có kinh nghiệm, lời vừa thoát ra tôi nhận ra có phần nặng.

Lúc này, Tống Tịch Nhiên lại đáp một tiếng giòn tan:

“Gâu.”

Tôi bị cái thái độ “không biết xấu hổ” của anh cứng họng.

“Hì hì, miễn em chịu để anh, mèo ch.ó gì anh cũng , cái gì cũng …” – Giọng Tống Tịch Nhiên bắt đầu pha chút mập mờ.

Lúc ấy tôi phát hiện anh ta tình mặc chiếc áo ôm sát người, vải hơi xuyên thấu, cơ thể hoàn hảo phô ra không sót chút gì.

Khóe như có móc câu, tôi nhìn không chớp .

Đúng một “hồ ly đực”.

Quyến rũ phạm quy. – Tôi nghĩ thầm.

Nhưng mở miệng lại :

“Cởi ra.”

Tống Tịch Nhiên khựng một giây, chậm rãi cởi áo.

“Còn…”

lượt “lão lưu manh” sững lại.

nói tất , thì ít nhất cũng phải em ưu thế của anh chứ.”

Tôi cúi , khẽ thổi hơi tai Tống Tịch Nhiên, trêu ác .

Anh khẽ khàn khàn:

“Bé cưng, Trần Gia Trạch có biết cô em ngoan ngoãn của còn có mặt này không?”

Tống Tịch Nhiên đưa tay chạm dây nịt.

Tôi vươn người duỗi dài, nằm giường anh ta, nhắm :

ngủ , ngủ thôi.”

Tống Tịch Nhiên một khom lưng, đứng ngẩn ra tại chỗ.

Mãi lâu sau đứng thẳng dậy, khẽ khép cửa tôi, tắm nước .

sau, đám trai tụ tập bàn tán xem rốt cuộc “chị tiên nữ” nào có thể đội trưởng của biến kiểu đàn ông nũng nịu như vậy.

Mà xung quanh Tống Tịch Nhiên lại chẳng có mấy bóng hồng.

Không mất bao lâu, bọn họ liền nghi ngờ dồn hết về phía tôi.

Trần Gia Trạch và Thẩm Thế Kiệt cùng đồng thanh phản bác:

“Xàm! bé nhà tôi còn chưa từng nắm tay thằng nào. Với lại hai người căn bản không phải gu của nhau…”

Tiếng ồn ào tôi tỉnh giấc. Tôi dụi , mơ màng đẩy cửa bước ra từ trong phòng ngủ của Tống Tịch Nhiên.

Tùy chỉnh
Danh sách chương