Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
19.
Tôi và Diên Tri kết hôn, nhận được vô số lời chúc mừng giả dối từ họ hàng bạn bè.
Anh thay đổi hoàn toàn, trở nên vô chiều chuộng tôi. Dù tôi đưa ra yêu cầu , anh cũng đều đồng ý. Tôi chỉ buột miệng than nóng quá, anh liền dẫn tôi sang tận New Zealand — nơi có dãy núi quanh năm phủ trắng, đúng vào giữa mùa đông.
“Lạnh không?”
Tôi đã anh quấn kín từ trong ra ngoài, vậy mà anh vẫn muốn choàng thêm khăn choàng, tôi nghiêng người né tránh. Sau lưng vang trầm thấp anh.
“ em giống như một con gấu nhỏ thế?”
“…”
Hơi thở phả ra ngưng thành làn khói trắng trong không khí. Chúng tôi ở trong một khách dưới chân núi Cook, nhìn qua cũng biết là nơi dành cho khách hàng cao cấp, tiện nghi đầy đủ. Dù là mùa vắng khách, vẫn gặp một vài đồng hương.
“Ngày mai em muốn đi đâu chơi?”
Ngón thon dài anh cầm d.a.o phết bơ bánh mì. Còn tôi, mỗi lần phết đều xiêu vẹo, còn anh lại tao nhã đến mê . Cuối anh thở dài, đổi miếng bánh mì tôi sang đĩa mình.
Khách nuôi một con ch.ó săn, thoạt nhìn dữ tợn, chỉ cần cho ăn vẫy đuôi như ngốc. Thế là tôi đem luôn miếng bánh anh vừa đổi sang cho tôi, ném cho nó.
Anh rõ ràng không ngờ tôi sẽ làm vậy. Chân anh dưới gầm bàn khẽ hất vào tôi, dường như tức đến bật .
“Anh có chọc em đâu, ?”
“…”
Tôi lười đáp, chỉ lặng lẽ nhìn gió ngoài cửa sổ. phủ dày đến tận đầu gối, nhiều du khách đang chơi đùa ngoài sân.
Trong cuốn sổ quảng bá khách có ghi truyền thuyết dãy núi này. Ngoài Māori, còn có cả bản Anh. Tôi tiện lật xem, trong đó nói: men theo con đường núi, sắp tới đỉnh có gặp tiểu tinh linh mang lại may mắn. Một câu chuyện thêu dệt thêm, tôi chỉ xem hai bỏ sang .
Anh lại cứ lải nhải tai, khiến tôi bực mình.
“Nếu anh rảnh như thế đi tìm cho tôi xem tinh linh đó đi?”
Chỉ là câu tôi nói cho qua, nào ngờ anh ngẩn ra vài giây, liếc cuốn sổ, khóe môi cong .
“Nếu thật sự có thực hiện mọi điều ước… anh rất cần đấy.”
“….”
Tôi thở dài. Không ngờ anh thật sự chuẩn đi leo núi. Khách cũng có vài đoàn leo núi đang chuẩn đỉnh, anh có đi họ.
Buổi tối, anh thu dọn hành lý. Tôi khoanh tựa khung cửa nhìn. Áo khoác leo núi kéo khóa tận cổ, lộ ra đôi đen, phản chiếu trắng trông ướt át.
Tôi không hề hứng thú với leo núi, nên tất nhiên chẳng đi . Anh mỉm :
“ thế, không nỡ để anh đi à?”
“… Tôi mong anh c.h.ế.t giữa đường, tốt vĩnh viễn đừng quay .”
Tôi trừng anh, còn anh chỉ khẽ , bước tới xoa đầu tôi.
“Đừng nói thế, . Có những lời, càng dễ thành sự thật lắm đấy.”
20.
Hôm anh và nhóm leo núi khởi hành, thời tiết rất đẹp. Nắng chiếu xuống sáng đến chói , khiến tôi nhìn anh cũng hơi lóa.
Anh bảo tôi: “Chờ anh .”
Tôi chỉ hừ khẽ, không đáp, xoay người trở khách .
Anh không ở đây, tôi thấy tự do hơn hẳn. Ít không có anh kè kè cạnh, tôi có tùy ý làm những việc mình muốn.
Trong khách có khá nhiều người Trung Quốc. Tôi quen một bé chừng mười sáu, mười bảy tuổi, đi nghỉ gia đình dịp hè.
Buổi sáng trời quang mây tạnh, đến chiều mây đen đã trùm kín dãy núi. Hoàng hôn bất ngờ đổ dữ dội, trời tối mịt, chẳng còn chút ánh sáng.
đó, đoàn leo núi anh cũng chưa . Tin tức truyền đến: liên lạc gián đoạn, không rõ mất tín hiệu hay gặp nạn. Đại sảnh khách chật ních người, ai cũng thấp thỏm. Nhân viên an ủi: trong đoàn có nhiều người leo núi giàu kinh nghiệm, gặp bão cũng biết xử lý; cứu viện sớm cũng phải sáng hôm sau.
Không khí mỗi một nặng nề. bé tôi quen ngồi cạnh lặng lẽ ăn cơm, cha mẹ hình như cũng trong đoàn leo núi.
“Tiểu Yến, cháu chạy đi đâu thế, dì tìm mãi!”
Một giọng phụ nữ dịu dàng vang tai tôi. Vì là phổ thông, nên tôi ngẩng đầu nhìn. Chúng tôi chạm nhau một thoáng, ấy sững sờ:
“Ơ… cậu là, Tần Tử phải không?”
“…” Tôi hơi ngạc nhiên khi gái biết tên mình, nhướn mày.
“Ôi, cậu không nhớ tôi ? Trường Trung Dũng Châu, lớp 11A3! Tôi là Lâm Hiểu Đồng, bạn cũ cậu mà!”
“…”
Nghe nhắc đến chuyện cấp ba, tôi vô thức co người lại. trong đầu chỉ là khoảng mờ mịt, tôi tìm không ra gương mặt những kẻ bắt nạt mình. Ngũ quan họ đều nhòe nhoẹt, như ai đó xáo tung.
“Chúng ta hồi đó chơi thân lắm mà, tôi ngồi bàn trên cậu, còn hay chia đồ ăn vặt cho cậu nữa! Cậu quên ? À, ấy cậu cũng thân với Duệ Tâm, với cả anh trai ấy, Diên Tri nữa. Cậu với Diên Tri ấy đúng là một đôi trời sinh đấy… Đáng tiếc, năm lớp 11 cậu chuyển trường, chẳng kịp chụp ảnh tốt nghiệp, mọi người đều rất quý cậu…”
…
gái vẫn vang tai, tôi cảm giác não mình ong ong, như mất hết thính giác.
Duệ Tâm. Diên Tri. Bạn thân . Người tôi yêu .
Một mảnh ký ức nứt vỡ, ồn trong đầu nuốt chửng hết mọi thanh âm. Tôi chỉ ngây dại nhìn, bất chợt bỏ chạy khỏi đại sảnh.
Hình như có phụ nữ gọi sau lưng, tôi không để tâm.
Trong phòng, hành lý vương vãi trên nền, đèn ngủ đầu giường lay động. Tôi ôm đầu, co rút người lại nơi góc tường, cố hít vào thở ra để ngừng run rẩy.
Lôi điện thoại từ túi ra, tôi run đến mức làm rơi, đành bò xuống đất bật máy, mở khung tìm kiếm.
Tôi gõ “Trường trung Dũng Châu”, lọc theo thời gian, lướt tin.
Ngón run rẩy, cho đến khi dừng lại ở một bài đăng cũ trên diễn đàn nhiều năm trước:
“Tối nay trường mình có xe cảnh sát thế, có ai đang buổi tối thấy không?”
“Ừ, còn có cả xe cứu thương, đó tôi thấy từ cửa sổ.”
“Chuyện thế, nói chi tiết coi!”
“Có một nữ sinh toàn thân m.á.u me được khiêng ra, sợ c.h.ế.t đi được!”
“ sinh lớp nào, lớp nào?”
“Không tiện nói… cảnh tượng đó, tởm lắm, tởm lắm.”
“Đừng úp mở nữa! Là cố ý g.i.ế.c người à?”
“Nói cho các ông biết, còn kinh khủng hơn cơ.”
“Thế rốt cuộc là ? Có nói không bảo?”
“Thôi thôi, nói ra lại đắc tội người, bỏ đi.”
…
Có mà không nói chứ.
Tôi cúi đầu nhìn bụng mình.
Nhớ lại, hôm đó tôi nghĩ mình đã có thai. Vốn dĩ tôi kinh nguyệt thất thường, lại hay nôn ói vì say nắng mùa hè. Tôi chưa thử que, chỉ tự cho rằng mình mang thai.
Buồn thay. Tôi tin tưởng đến thế.
sự thật là, tôi đã không còn khả năng m.a.n.g t.h.a.i nữa.