Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

Gần công ty tôi mới mở một tiệm trái cây, ông chủ là hương, nên tôi thường xuyên ghé ủng hộ.

Tan làm hôm nay, tôi lại ghé mua trái cây, cắt nửa quả dưa , ông chủ trễ quá rồi, cắt ra không bán được nửa còn lại.

Tôi cũng hiểu chuyện, không nói gì thêm, mua nguyên cả quả.

Lúc ra ngoài để trái cây lên xe, tôi quay lại thì thấy một khách hàng khác xách nửa quả dưa từ trong tiệm đi ra.

Tôi không kìm được, tiến nửa quả là mua .

Người kia tỏ hiểu:

“Thì chọn một quả rồi cắt thôi mà? Ai cũng mua kiểu mà?”

Tôi đứng sững tại chỗ.

Thì ra, có tôi là không được mua nửa quả dưa .

thì được thôi, nếu nửa quả dưa còn không cắt, mấy đơn đặt hàng số lượng lớn từ công ty tôi – cũng khỏi nhận!

Tan ca, tôi như thường lệ đi ngang tiệm trái cây gần công ty.

Chọn một lượt hết 300 tệ tiền trái cây, đang chuẩn bị tính tiền thì ánh mắt lại bị thu hút bởi một quả dưa tròn vo bên cạnh. Tôi ông chủ có thể cắt cho tôi nửa quả được không.

Ông chủ tỏ xử, cũng muộn rồi, cắt ra sợ phần còn lại không bán được.

Tuy thấy có hơi kỳ lạ nhưng tôi vẫn thông cảm, không nói thêm gì, mua nguyên cả quả luôn.

Ra ngoài để lên xe, tôi lại thấy một khách hàng khác xách nửa quả dưa từ tiệm bước ra.

Tôi không nhịn được, tiến :

“Nửa quả dưa mua chị?”

Người kia nói:

“Thì vào chọn quả rồi cắt thôi mà, mọi người đều mua mà?”

Tôi c.h.ế.t sững. Chẳng lẽ mình tôi là không được mua nửa quả?

Tôi thực sự tin.

Bởi lẽ từ ngày tiệm mới khai trương, tôi đã là một trong những khách tiên.

Một lần trò chuyện còn biết được ông chủ là hương, thậm chí là họ hàng xa. Từ về sau, tôi quyết định sẽ mua trái cây ở đây lâu dài.

Không bản thân tôi ủng hộ, tôi còn nhiệt tình giới thiệu cho nghiệp và hàng xóm.

Gần đây họ mở gói hội viên, tôi không do dự nạp luôn 2000 tệ.

Không phải tiệm rẻ hơn ai, đơn giản là tôi nghĩ, một người hương từ quê nghèo ra phố nghiệp, đã khăn như , giúp được gì thì nên giúp.

Hơn nữa, tôi nghĩ, bỏ qua chuyện hương hay khách ruột, tính mỗi lần tôi mua 300 tệ trái cây, thì cũng đâu mức nửa quả dưa cũng không chịu cắt cho tôi?

Tôi quay lại tiệm, rõ cho ra nhẽ.

vào cửa, ông chủ đang cắt trái cây. Thấy tôi quay lại, anh ta nhiệt tình chào:

“Thiên Thiên, sao quay lại ? Còn mua thêm gì à?”

Tôi không đáp, nhìn anh ta, cố ý :

“Anh , nãy thấy có người xách nửa quả dưa đi ra, chẳng phải anh trễ rồi không cắt nửa quả sao?”

Ông tay cầm d.a.o chợt khựng lại, không ngẩng :

“À, cô nói người rồi hả? là đặt trước rồi, tôi đã cắt sẵn để dành cho cậu ta từ lâu rồi.”

“Làm mà, phải giữ chữ tín chứ đúng không?”

Tôi nhìn bình thản như không có chuyện gì anh ta, trong lòng toàn lạnh xuống.

Nếu không phải nãy tôi cặn kẽ, có khi tôi đã tin thật lời , còn tự trách mình hành xử bốc .

Tôi chợt thấy những việc mình từng làm tự cho là tốt đẹp, lại thấy… thật buồn cười.

Nhưng nghĩ lại, một nửa quả dưa mà thấy được bộ thật người ta, cũng là chuyện tốt.

“Anh, thẻ hội viên còn lại 1000 tệ đúng không? Hồi trước có thể tiền bất cứ lúc , phiền anh trả lại cho .”

Chưa kịp hồn, ông chủ đã bắt đổ lỗi lại cho tôi, xoáy vào chuyện nửa quả dưa.

“Ủa? Tự nhiên lại huỷ thẻ là sao?”

“Chẳng lẽ vì không cắt cho cô nửa quả dưa mà giận à? Không mức chứ?”

Đại Bằng ngẩng , tỏ hiểu, giọng còn hơi mất kiên nhẫn.

Tôi bật cười, đã thì không cần giữ thể diện làm gì nữa.

“Tôi khách kia rồi.”

“Họ nói chọn quả thì cắt, toàn không có chuyện đặt trước. tại sao mình tôi không được mua nửa quả?”

“Anh nghĩ tôi là khách quen dễ dỗ, có thể lừa được bao nhiêu thì lừa?”

Ông chủ nghe , thoáng hiện chút lúng túng, nhưng tôi không ngờ anh ta còn cố cãi chày cãi cối:

cơm có thể nói bậy, nói chuyện thì không được nói bậy! Gì mà lừa với bịp?”

“Lỡ hôm tôi vui, tôi cắt nửa quả cho người khác thì sao?”

“Hơn nữa, nửa quả dưa thì bao nhiêu tiền? Mấy lần cô tới đây trái cây, cộng lại còn chẳng đắt hơn nửa quả dưa à?”

Anh ta nói đếm bằng tay số lần tôi trái cây ở tiệm.

Tôi nghe mà m.á.u lên tới não.

hoá ra khách ruột mua trái cây cũng phải nhìn sắc anh?”

“Với lại trái cây cũng là để quảng bá sản phẩm mới mà?”

“Anh tự lại xem, tôi có lần mà không mua không?”

Tôi dứt lời, ông ta tức sa sầm, thẳng tay vào tôi mà chửi:

“Được rồi được rồi! Cô đã không mua, thì sau đừng nữa! Chúng tôi không cần khách hàng phiền phức như cô!”

“Còn chuyện huỷ thẻ, quên đi! Trước dùng thẻ được giảm giá, được lợi rồi lại đòi tiền?”

Tôi choáng váng với kiểu sự cùn .

Ưu đãi hội viên là do họ quảng bá lúc mời nạp thẻ, sao biến thành tôi tham lam kiếm lợi?

Mà tiếng quát tháo như sấm ông ta, hay khiến hàng xóm quanh kéo nhau vào xem náo nhiệt.

Tôi còn chưa kịp nói gì, ông ta đã tự dàn dựng kịch bản:

“Lão Triệu, ông nói xem, cô gái đòi mua nửa quả dưa, tôi sợ cắt ra không bán được nên từ chối.”

mà cô ta lại quay lại làm ầm lên, nói tôi lừa cô ấy! Thật quá đáng!”

Lão Triệu – một gã hàng xóm quen , tức bênh:

“Cô bé à, là không đúng rồi. Người ta không cắt thì thôi, sao lại ép người ta?”

Có người mở miệng, đám còn lại tức hùa theo:

“Đúng rồi đúng rồi, con gái trẻ mà nhỏ nhen quá. Đừng làm rùm beng, ảnh hưởng việc làm người ta không hay.”

Một bà cô tỏ chán ghét, lầm bầm c.h.ử.i tôi.

Tôi hít sâu một hơi, cầm cái loa nhỏ bên cạnh, bật full công suất:

“Ai làm loạn? Tôi là khách ruột ở đây, mua nguyên quả dưa không hết, xin mua nửa quả thì có gì sai? Mấy người chưa từng mua nửa quả sao?”

“Được! Ông chủ nói không bán nửa quả, tôi mua cả quả. ra khỏi tiệm đã thấy người khác xách nửa quả ra. Ai chịu nổi?”

“Có cần tôi đưa ra lịch sử mua hàng cho mọi người xem không?”

Tôi giơ cao quả dưa trên tay, ánh mắt quét một vòng quanh đám đông, vài người đang hóng chuyện tức im bặt.

Thấy tôi bắt áp đảo, bà chủ tiệm hớt hải từ trong chạy ra, tỏ quan tâm:

“Có chuyện gì ? Sao lại cãi nhau?”

Sau khi nghe đám người lắm miệng tường thuật lại, bà ta tức kéo gã chồng mày chịu, cúi xin lỗi tôi:

“Thiên Thiên, tụi chị xin lỗi. cũng biết anh nóng tính, đừng chấp anh ấy.”

“Chuyện nửa quả dưa hôm nay anh ấy xử không khéo, làm buồn, mua quả dưa bao nhiêu, để chị trả lại cho nhé?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương