Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8

Khi thần y muốn bẻ gãy tay chân đến mức độ thì Triệu Thanh Hà đã chọn loại đáng sợ nhất. Trong cơn đau xương cốt đứt đoạn, hắn nhớ lại lời của Tiêu .

Khi đó hắn vừa hay biết mẹ đã gây ra chuyện gì thì vội vàng chạy đi giải thích với Miên, giải thích hắn không có hôn ước, giải thích đợi thêm một chút thì Quốc công phủ có thể sẽ do hắn làm chủ. Hắn sẽ quang minh chính đại đón nàng và đình phủ.

Tiêu cản hắn lại, Tiêu nói với hắn: “Triệu Thanh Hà, vấn đề chưa bao giờ đơn giản là mẹ huynh. Vấn đề là chúng ta ở vị trí cao, có thể tùy ý nghiền nát họ. Họ ở thế yếu, đương nhiên sẽ sợ hãi, sẽ trốn tránh. Không loại bỏ nỗi sợ hãi này thì Miên sẽ không bao giờ chấp nhận huynh. Huynh nghĩ xưa Nhi chấp nhận ta dễ dàng lắm sao? Không tự đập nát bản thân trước mặt họ thì huynh sẽ vĩnh viễn không có cơ hội đến gần họ.”

Triệu Thanh Hà đã nghe lọt tai, vì vậy, trong kế hoạch đoạt vị của Tiêu , hắn đã chọn vai diễn thảm hại nhất. Hắn trở thành một kẻ tàn phế bị tộc ruồng bỏ, khiến kẻ địch thả lỏng cảnh giác, tưởng rằng ngay cả cánh tay phải của mà Tiêu cũng không bảo vệ được.

Triệu Thanh Hà nghĩ, nếu những cơn đau này có thể khiến Miên đau lòng cho hắn một chút thì tất cả đều đáng giá.

Nhưng kết quả còn tốt hơn hắn nghĩ. Hắn đã được ở trong sân nhỏ mà hắn hằng mong muốn. ở đó có Miên, khi tập đi có thể vịn tay nàng, đói thì có món ăn nàng tự tay làm. Ban đêm còn có thể về phía cửa sổ của nàng mà chìm giấc ngủ. Ngay cả người nhà nàng, dường như cũng đã mặc định sự tồn tại của hắn.

Chiêu Dương đến, hắn vui. Hắn thấy sự ghen tuông trong mắt Miên, hắn nhịn cơn đau, đi đến trước cánh cửa đó, muốn trêu chọc nàng một chút. Nhưng ông trời nói hạnh phúc sẽ đến bất ngờ, hắn cứ thế bị nụ hôn và câu nói đánh cho ngớ người ra.

Triệu Thanh Hà hận không thể ôm lấy Miên xoay đến trời đất quay cuồng, nhưng tay chân hắn vẫn chưa làm được điều đó. Hắn chỉ có thể dùng miệng mà thề rằng: “Miên Miên, có trời đất chứng giám, thân này, lòng này, chỉ dành riêng cho nàng. Nếu có bạc thì trời tru đất diệt.”

Nhưng sau khi Triệu Thanh Hà phát thề xong lại bắt lo lắng. Về chuyện sớm muộn gì hắn cũng phải quay về, hắn ăn vạ để thành thân nói sau, hay là chọn một hoa tốt trăng tròn, nhân lúc vết thương ở tứ chi còn có thể giành được chút lòng thương thì thò chịu một đao cho xong chuyện?

Hắn đột nhiên hơi nhớ Tiêu , muốn ý kiến hắn ta.

Chuyện phát hiện Triệu Thanh Hà nói dối là một sự cố ngoài ý muốn.

đó là thần của Tiểu và Tiểu Hỷ. Ta và mẹ chồng không ra bán hàng, còn dụ đứa nhỏ ra ngoài, chuẩn bị hấp chút bánh làm quà bất ngờ cho chúng.

Nhưng ta quên không nói cho Triệu Thanh Hà, thế là ta thấy hắn và một người đầy khí chất quyền quý đứng trong sân thảo luận xem nói sự thật cho ta như thế .

Trước khi đi người còn uy h.i.ế.p rằng: “Mọt sách nghếch, đại nghiệp đã đến thời khắc mấu chốt nhất, ngươi phải nhanh chóng trở về giúp đỡ. Ta mà gục ngã thì ngươi sẽ thật sự không cưới được thê tử đâu.”

Động tác nhào bột của mẹ chồng ta cũng dừng lại, bất an nói: “Trước đây ta chỉ nghĩ nhà hắn có chút tiền tài, ngờ lại là quý nhân như vậy, Quốc công phủ đó! Hắn mà thật sự quay về thì còn dám theo không?”

Ta thở dài một tiếng: “Mẹ, cho chuyện bị biếm chức là nhất thời, chuyện bị đuổi khỏi môn là giả, nhưng tay chân chàng ấy thì thật sự xương thịt tan nát, m.á.u thịt lẫn lộn mà đứt lìa đó. Những đêm sốt cao chịu khổ, là cùng chàng ấy vượt qua. Nếu vì mà làm đến mức này thì có lẽ giữa chúng , người sợ hãi hơn lại là chàng ấy.”

Ta đã tha thứ cho hắn , nhưng lại không muốn nói cho hắn biết. Hình như ta hơi thích hắn vì ta mà sốt ruột.

Khi đối mặt với ta thì Triệu Thanh Hà thật sự có chút nghếch. Khi hắn dạy Tiểu Tiểu Hỷ quân tử thủ tín, ta ở bên cạnh nghiêm túc nói, cho là lời nói dối có ý tốt thì sớm nói rõ mới là chính đạo. Hắn chột dạ cúi , nhưng lại không nhân cơ hội này mà thành thật.

Bà thím hàng xóm vì trượng phu nói dối mà đòi hòa ly, ta nhận xét rằng kỳ thực có vài lời nói dối tùy tình huống có thể tha thứ, hắn ấp úng hồi lâu, vẫn chọn im lặng.

Đưa ra nhiều ám hiệu như vậy mà hắn vẫn không hành động, ta gần như không muốn trêu hắn nữa, nhưng hắn lại dẫn ta đi một nữ tử.

Chúng ta đứng từ xa, người nam nhân cao quý mà ta từng đang đi cạnh nàng ấy, vừa đi dạo vừa nói cười gì đó, người đỗi ấm áp.

[ – .]

Triệu Thanh Hà nắm lấy tay nàng nói: “Vị cô nương tên là Lưu , trước đây cuộc sống không tốt, gả cho một tên trượng phu khốn nạn. Nhưng nàng ấy không chịu thua, một chạy trốn đến Kinh thành, được một người. Người đó không chỉ muốn cưới nàng ta đàng hoàng, sau đăng lâm bảo tọa mà còn chỉ muốn cưới một nàng ta thôi. Một quốc mẫu còn có thể là nữ tử đã lần đò, nhà ta chỉ là một Quốc công phủ nhỏ , thì có gì mà không thể chứ? Cho Miên Miên à, nàng có thể tin ta được không, nghe ta nói hết nỗi lòng được không?”

Triệu Thanh Hà kể chi tiết, kể về sự xao động của hắn, kể về quỷ kế của hắn, kể về sự không muốn từ bỏ của hắn. Cuối cùng, hắn nói: “Nàng có giận thì nàng cứ tát ta vài cái đi, cho có bị c.h.ặ.t t.a.y đi chăng nữa thì ta cũng sẽ không buông tay nàng đâu.”

Ta nhẹ nhàng vỗ một cái lên đó, mỉm cười nói: “Vậy cứ để ta đánh chàng cả đời đi.”

Cùng một chiếc mọt sách nghếch tận tâm như này sống cả đời, e rằng sẽ là một chuyện thú vị.

18 Phiên ngoại

Hôm nay lại bị bà đánh.

Bà nói ta đang nguyền rủa cha c.h.ế.t sớm, nhưng rõ ràng là ta chỉ đang bàn với Tiểu về việc sau này Thanh minh đi tảo mộ làm thế thôi mà.

Tiểu nói tuy chúng ta chưa từng cha, nhưng sao cũng là cha ruột, tế bái buổi sáng. Đành để thân chịu thiệt, tế bái buổi chiều vậy.

Nhưng ta lại thấy không đúng, thân thương chúng ta như vậy, xứng đáng được xếp ở vị trí tiên.

Khi cuộc cãi vã đến hồi kịch liệt nhất thì bà đến, bà mỗi tay một roi, đánh cho chúng ta chạy tán loạn khắp nơi.

Haizz, đều tại mẹ ta hấp dẫn quá. Một người mà có tận phu quân.

Đương nhiên , trên danh nghĩa thì chúng ta vẫn là của Vương . Chỉ là Vương lại nằm ngay cạnh Quốc công phủ. Ngay cả tường cũng đập thông , sao hễ ác mộng là ta lại đi tìm mẹ, chẳng có chút trở ngại . Chỉ là hôm sau sắc mặt thân sẽ không được tốt lắm thôi.

Tuy nhiên gần đây, mẹ cung còn siêng hơn cả Tiểu . Bụng của mẹ và to lên cùng một lúc, người có vô vàn chuyện để nói. Ngay cả thân và Tiêu bá bá cũng không chen được.

Ta đã theo đi một lần, tính tình trở nóng nảy lắm, Tiêu bá bá mà nói không khéo một câu là bị mắng ngay. Mẹ nói đó là vì triều thần đều đang gây áp lực cho , phải một tiểu đệ đệ.

thật sự ra một tiểu đệ đệ. Mẹ vừa xúc động thì cũng liền nằm xuống theo, khiến thân và bà ta bận đến mức muốn hỏng cả người. Ngay cả người bà ở Triệu mà chúng ta không mấy quen thuộc cũng đứng ngoài cửa, miệng không ngừng niệm A Di Đà Phật.

Bận rộn đến tối, mẹ ra một tiểu đệ đệ và một tiểu muội muội. Tiểu căng thẳng kéo tay ta, khẽ : “Tỷ xem nhị đệ xem, có phải trông giống tỷ không?”

Ta gật , ngược lại thằng : “Vậy nhị muội có giống ta không?”

Thằng cũng gật : “Ta thấy chúng ta hơi , đều là song long phụng do mẹ ra, lẽ lại không giống sao?”

Nhịn lại nhịn, ta mới không động thủ gõ thằng . sao thì từ hôm nay ta cũng muốn làm một người tỷ tỷ thông minh làm gương cho đệ muội. Còn cái tên ca ca nghếch thì cứ để thằng làm đi.

Haha, ta là tỷ tỷ !

(Hết)

Tùy chỉnh
Danh sách chương