Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fulujWJsj
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tại sao cà vạt lại thay đổi?
Tại sao thấy cuộc của tôi mà không lại?
Tôi tàu điện về nhà, ngồi đợi anh đến hai giờ rưỡi sáng.
Bảy giờ hơn, anh nhắn: sẽ về rất muộn, đừng chờ.
tôi không ngủ .
Tôi mở một chương trình tạp kỹ, trên tivi ai cũng rộn ràng.
Còn tôi chẳng thể nổi.
Hạ Lãng về, thấy tivi còn mở, liền lần theo tiếng động.
Anh tay chạm má tôi, khẽ hỏi:
“Không phải bảo đừng đợi sao?
Sao chưa ngủ?
Khó chịu đâu à?”
Tôi lắc đầu.
Trên người anh nồng mùi nước hoa của phụ nữ.
Anh vừa cạnh người phụ nữ đó tối sao?
Tôi ngáp một cái, che đi khóe mắt đang ươn ướt:
“Em buồn ngủ quá.”
Hạ Lãng khẽ , giúp tôi lau nước mắt:
“Cú đêm, ngủ đi.
Để anh tắt tivi.”
Ngày thứ ba kể từ anh về muộn, tôi trở về nhà mình.
Mẹ hỏi tôi có phải bị ấm ức gì không.
Tôi nói Hạ Lãng đi công tác, muốn về nhà vài .
Tối đó, Hạ Lãng cho tôi rất lần.
Ban đầu tôi không máy, cũng không định .
thấy anh không bỏ cuộc, lại sợ anh cho ba mẹ làm họ lo, do dự một tôi vẫn bấm .
“Em đang đâu?”
kia, Hạ Lãng gấp gáp, thậm chí mang theo hoảng hốt.
Tôi bật đèn, bước tới cửa sổ nhìn bầu trời đầy sao:
“ nhà em.”
Đầu dây im lặng chốc lát.
Sau khi bình tĩnh lại, anh nhẹ hơn:
“Nhà em?
Vậy còn nhà của anh và em sao?
Trần An, nhà của chúng ta đâu?”
Tôi không đáp.
Anh nói tiếp:
“Em bỏ đi không nói một lời, em biết anh sợ đến mức không?
Đã xảy chuyện gì?
Vì sao đột ngột về nhà?”
Tôi bịa một lý do:
“Em nhà.”
Đương nhiên, chẳng lừa nổi anh.
Hạ Lãng hơi bất lực:
“Em nghĩ anh tin sao?
Anh qua đón em.”
Anh không cho tôi cơ hội từ chối, dứt khoát cúp máy.
Tôi vẫn đứng cửa sổ, trong lòng mơ hồ mong anh đến thật nhanh.
Chiếc Maybach đen xuất hiện trong khu chung cư bình thường của tôi.
Anh :
“Em xuống, hay anh ?” – nghiêm túc hẳn.
“Em xuống.”
Muộn rồi, tôi không muốn làm ba mẹ thức giấc.
Đứng trước mặt Hạ Lãng, tôi bị anh kéo một cái thật mạnh vòng tay:
“Giữa chúng ta có vấn đề phải giải quyết.
Trốn tránh vô ích.”
nói anh mọi khi khiến người ta yên lòng.
Trong lòng anh, tôi bỗng có dũng khí để hỏi:
“Hồi đại học… anh có một người rất thích đúng không?
Bây giờ… có phải anh gặp lại rồi?”
Anh thừa nhận ngay:
“Ừ.”
Tôi hơi ngạc nhiên vì anh không hề che giấu.
“Anh còn thích cô ấy không?” – tôi hỏi.
8
Hạ Lãng khựng lại, rồi trả lời tôi:
“Rất thích, rất thích.”
Phải rồi, không thích đến thế sao lại đan khăn cho cô ấy, còn giữ suốt năm.
“Vậy sao anh còn tìm em?”
Tôi nắm chặt áo anh để lấy can đảm, hỏi:
“Vài trước em tới công ty anh, em thấy anh cùng một người phụ nữ vừa nói vừa đi .
Đêm đó anh về rạng sáng, trên người còn mùi nước hoa.
Là cô ấy à? Người anh thích?”
Khi mất lý trí, cần chút manh mối là đủ tự dệt thành một bi kịch.
Càng nghĩ càng thấy hợp lý, logic kín kẽ.
Hạ Lãng lại mỉm , còn cọ nhẹ tóc tôi:
“Thế là em đang ghen à?”
Tôi không vui đáp:
“Em đang nghĩ xem cuộc hôn có phải một sai lầm không.”
Hạ Lãng thu lại nụ , nói thật với tôi:
“Người anh thích là em.
Từ thời đại học đã thích rồi.”
“Hả?”
Tôi tưởng anh nói đùa.
“ em năm nhất đội cổ vũ, anh đã để ý em.
Lần em cũng đứng cuối hàng, nhảy không giỏi, tay chân vụng về.
Hồi đó anh thấy em vừa ngốc vừa đáng .”
“Sau rảnh anh hay lén qua dự thính, ngồi phía sau lưng em nhìn.”
“Có lần em bảo thích kiểu con trai chín chắn, anh liền bỏ mấy màu nổi trẻ con, tủ đồ chuyển hết sang tông trầm.”
“Năm hai em luyện cổ vũ đến tụt đường huyết ngất xỉu, là anh em tới phòng y tế.
Sợ người ta dị nghị, anh vội rời đi.
Sau nói em đan khăn tặng Từ Duy Vũ vì nghĩ anh ta em đi, em không biết anh hối hận thế vì đã không đợi em tỉnh.”
“Em Từ Duy Vũ trước, anh có thể lặng lẽ bảo vệ.”
“Tốt nghiệp xong, anh vẫn một mình.
Có lẽ vì bận, không gặp người phù hợp.
Cũng có lẽ ngay từ đầu đã định là em, nên trong lòng kháng cự tất người khác.”
Anh thở dài:
“Anh từng nghĩ, chắc anh và em sẽ chẳng bao giờ có câu chuyện chung.”
Hạ Lãng khẽ cọ cổ tôi:
“ trước em hỏi chiếc khăn định tặng cho ai ấy… là muốn tặng em.
Từ thời đại học đã muốn tặng rồi.”
Tôi sững sờ.
Trong ký ức của tôi, giữa tôi và anh thời đại học hầu không có giao điểm.
Sao người anh thích lại là tôi ?
Hạ Lãng vỗ nhẹ tôi.
Tôi hoàn hồn, anh nói tiếp:
“Anh không vì sao rung động nữa.
một lần chạy bộ buổi sáng tình cờ gặp em, đuôi ngựa của em đung tràn sức sống, trong ánh nắng vừa , rất đẹp.
Cảm giác đó chưa từng có, lần đầu hít luồng không khí thật trong lành.”
Tôi im lặng, đợi anh nói hết:
“Trần An, anh không biết vì sao lại thích em, rõ ràng mình nói với nhau không .
thực tế là, vậy thôi đã đủ.
Anh bị em hút lấy, hoàn toàn không chống cự nổi.”
xong, tôi bỗng thấy giác quan của phụ nữ đúng là nhạy thật.
Trước đây nhìn mắt anh, tôi luôn có ảo giác rằng chúng tôi đã nhau rất lâu.
Hóa không phải ảo giác mà là anh thực sự âm thầm tôi năm.
Tôi hỏi:
“Sao trước đây anh không nói?”
“Vì trong mắt em, câu chuyện của chúng ta mới đầu.
Anh không muốn em phải gánh quá áp lực.”
Đúng là với tôi sẽ có áp lực.
Sẽ nghĩ người ta đã vì mình làm quá , dù có hay không cũng thấy cần đáp lại.
điều Hạ Lãng muốn, là một tình chắc chắn.
anh mang chút bất lực xen cưng chiều:
“Trong công việc anh nắm chắc chín phần mười.
Còn với em, anh chẳng có chút tự tin hay cách .”
Tự nhiên tôi đến lần đầu của chúng tôi.
“Đêm em say đó… không phải do anh sắp đặt chứ?”
Hạ Lãng lắc đầu:
“ đó anh qua kia xử lý việc, gặp em say khướt đang xe đường.
Ban đầu định em về an toàn, không ngờ em…”
“Đừng nói nữa!”
Tôi cắt lời.
Những chuyện sau đó, hễ lại là muốn chui xuống đất.
Chúng tôi ôm nhau, im lặng một .
Tôi hỏi:
“Vậy người phụ nữ kia là ai?”
“Trước mắt giữ bí mật.
anh hứa, đến thích hợp sẽ nói với em.”
Vẻ mặt anh thần bí, tôi cũng không tiện gặng hỏi.
Khoảnh khắc , tôi chợt câu hát của Trần Dịch Tấn:
“ thiên vị sẽ có chỗ dựa mà không sợ.”
Nghĩ tới thái độ của ba mẹ tôi, tôi không kìm hỏi:
“Hồi đó anh thuyết phục ba mẹ em cho cưới bằng cách ?”
“Anh mang báo cáo tài sản, kết quả khám sức khỏe và thỏa thuận hôn đến cho hai bác xem.”
Các điều khoản trong thỏa thuận tôi đã xem qua, đều nghiêng về phía tôi.
Vì thấy khó tin nên tôi còn nhờ luật sư xem cùng.
Nếu ly hôn, phần tài sản tôi nhận sẽ rất lớn.
Tôi không thiệt.
Bảo sao ba mẹ lại đồng ý.
Hạ Lãng ghé sát tai dặn:
“Có cảm xúc tiêu cực gì nói với anh tối nay.
Anh có cũng sẽ nói với em.”
“Chúng ta thiếu một giai đoạn tìm hiểu người khác.
Đừng làm người câm trong hôn , có khiến nó sụp đổ nhanh hơn thôi.”
Tôi gật đầu lia lịa:
“Xin lỗi.
Sau có gì em nói hết.”
Hạ Lãng buông tôi , nắm tay tôi hỏi:
“Về nhà với anh nhé?”
Tôi nghĩ một chút:
“Ngày mai để em nói với ba mẹ rồi đi.”
Tôi không ngờ, Hạ Lãng lại ngồi trong xe suốt đêm.
Sáng sau mang bữa sáng đến nhà tôi ăn cùng, xong xuôi liền tôi về nhà.
Vừa mở cửa, thay giày xong, Hạ Lãng đã ép tôi tường chỗ huyền quan, cúi đầu hôn .
Anh còn cắn tôi!?
Tôi đau quá đẩy anh , tròn mắt không tin nổi.
Hạ Lãng cúi nhìn tôi, trong mắt đầy thỏa mãn:
“Đó là trừng phạt.
Trừng phạt em đã từng nghi ngờ liệu cuộc hôn có phải sai lầm.”
Anh lấy cằm cọ cọ má tôi:
“Sau có giận cũng không hoài nghi hôn của chúng ta, không?”
Tôi vừa nói “”, vừa đẩy anh :
“Đi cạo râu đi, nhám quá.”
Mới một đêm mà cằm anh đã lún phún râu xanh, ngắn và cứng.
Hạ Lãng áo khoác cho tôi, rồi đi thẳng nhà tắm.