Sau khi bị b//ắt cóc và được cứu về, tôi toàn thân đầy v//ết th//ương, từ đó không thể cất tiếng được nữa.
Giang Thính đối tốt với tôi như ph//át đ//iên, thậm chí còn vì tôi mà học ngôn ngữ ký hiệu.
Tôi biết, anh làm vậy là vì áy náy.
Anh luôn cảm thấy nếu hôm đó tan học anh ra sớm hơn một chút, thì những chuyện này đã không xảy ra.
Nhưng Giang Thính à, chuyện này sao có thể trách anh được chứ?
Sau này, gia đình bắt tôi kết hôn với anh, tôi đã liều m//ạng từ chối, không muốn anh vì mặc cảm t//ội lỗi mà bị tr//ói b//uộc cả đời bên tôi.
Thế là tôi tùy tiện tìm một người đóng giả làm bạn trai.
Ai ngờ ngay đêm đó đã bị Giang Thính đ//è dưới thân, hô//n một cách dữ dội.
“Ôn Tụng, em coi tôi ch//ết rồi hay sao mà dám tìm thằng đàn ông khác?”
Ánh mắt tôi đầy vẻ c//ầu x//in, đ//iên c//uồng lắc đầu.
Anh nhìn chằm chằm vào tôi, cười lạnh đầy ẩn ý, gằn từng chữ.
“Anh… không… hiểu.”