Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6Ac6trI8Mu
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 3
【Thành công xin được cách liên lạc của đàn chị, vui .】
【Nhưng hình như chị ấy thật sự thích bạn trai của mình, còn dặn dò tôi phải chăm sóc cho cậu ta. lẽ tôi thật sự không có chút cơ hội nào ?】
Phía dưới bình luận rối loạn cả lên, kẻ khuyên bỏ, kẻ lại hô tiếp tục cố gắng.
Tôi đang đọc hăng say màn hình bất ngờ hiện lên giao diện gọi thoại.
Là Trần Gia Lễ gọi .
Chà, cũng gan thật đấy?
Khóe tôi cong lên, nhấn nút nghe.
Tôi áp điện thoại vào tai, cố không lên tiếng.
Từ ống nghe truyền tới tiếng thở hơi gấp gáp của cậu ta, xen lẫn âm thanh gió nhỏ, như đang ở ban công hay ngoài trời.
Im lặng vài giây, giọng cậu vang lên.
So ngoài đời còn trầm hơn, mang theo chút dè dặt khó nhận ra:
“Chị?”
“Xin lỗi… em, em vừa lỡ tay bấm nhầm.”
“Chị chưa ngủ chứ? Không làm phiền chị đấy chứ?”
Mắt tôi đảo một vòng, nảy ra một ý xấu.
Tôi cố nói:
“Không đâu, nhưng nếu em không có việc … chị cúp máy nhé?”
“Đợi đã!”
…
Tôi nhướn mày.
“Còn chuyện không?”
“Nghe nói… chị từng học ở Stanford. Em cũng muốn tìm một chút về chuyện du học… Không chị có giúp em không?”
Tôi bật khẽ, gật đầu đáp.
Tiện tay quăng mồi:
“Được thôi, lúc nào cần liên hệ chị.”
“Ngày mai chiều… có được không ạ?”
điện thoại vang lên tiếng thở dồn dập đầy căng thẳng của cậu thiếu niên.
Tôi ngẫm nghĩ một lát mở miệng:
“ chiều mai hai giờ nhé, lát chị gửi địa cho em.”
“ ơn chị.”
Giọng Trần Gia Lễ nghe như lộ rõ sự hân hoan.
Ngay cả tôi cũng bị lây chút niềm vui đó, khóe hơi cong lên.
“… em có cần Tần Xán không?”
Giọng cậu nhỏ lại, mang theo sự thăm dò.
“Em muốn nó à?”
Tôi hỏi ngược lại.
“Em…”
Chưa kịp nói xong, tôi đã cắt ngang:
“Nó đâu có , cần hai chúng ta là được.”
“À… ờ.”
Cậu ta dường như không kịp chuẩn bị, ngẩn ngơ đáp một tiếng.
“Ừ, không còn chị cúp máy đây.”
“… Được ạ, chị ngủ ngon.”
Tôi ừ nhẹ cúp máy.
bao lâu, điện thoại đã hiện thông báo cập nhật bài đăng.
【Kích động !! Ngày mai được gặp riêng đàn chị! Riêng hai người! Không có thằng bạn phòng phiền phức kia. Đàn chị thật sự tốt, vừa thông minh, xinh đẹp lại hiền lành. Thật không chị ấy lại nhìn trúng bạn phòng tôi …】
Bình luận ào ào ùa .
【Đàn chị của cậu có tốt mức nào chứ? Chắc là “ mắt người hóa Tây Thi” thôi.】
【Chủ thớt trả lời: Đàn chị tuyệt, vô ưu tú, lại xinh đẹp, thông minh. Nếu các cậu gặp chắc chắn cũng phải trầm trồ. Đàn chị chính là ánh sáng soi rọi tuổi trẻ mờ mịt của tôi. Nhưng dù cũng ơn cậu đã nói tôi đàn chị là nhân.】
【Phải nắm chắc cơ hội đấy, dùng kế mỹ nam !】
【Chủ thớt trả lời: Cách đó không hay lắm… nhưng tôi cân nhắc, ơn bạn.】
Tôi đã chuẩn bị sẵn tài liệu từ trước, chờ Trần Gia Lễ .
Hai giờ chiều, không sớm cũng không muộn một giây.
Chuông cửa vang lên đúng hẹn.
Tôi mở cửa, mỉm cậu ta.
“Vào .”
“Xin lỗi đã làm phiền chị.”
Trần Gia Lễ khẽ nói.
Cậu bước ngang người tôi.
Một mùi hoa hương gỗ thoang thoảng lập bay vào mũi.
Đưa mắt quan sát, tôi mới phát hiện hôm nay cậu ta có chăm chút rõ ràng.
Mái tóc không còn xuề xòa như hôm , mà như được chải chuốt cẩn thận.
lòng tôi thấy buồn , liền lấy từ tủ giày ra một đôi dép.
“Của Tần Xán, em không ngại chứ?”
Sắc mặt Trần Gia Lễ thoáng cứng lại, nhưng nhanh đã bình phục.
Trên mặt vẫn là vẻ ngoan ngoãn.
“Không đâu, ơn chị.”
Vừa vào phòng, cậu liền ngồi quy củ.
Sau khi bày ra dáng vẻ nghiêm túc, cậu bắt đầu đưa ra vài câu hỏi.
Tôi đều kiên nhẫn trả lời từng cái một.
“Chị thật sự nhiều .”
Ánh mắt cậu ta cụp xuống, nhìn tôi, lửa nóng mắt hề che giấu.
Tôi bị nhìn như tôi thấy hơi ngại, nên vội dời ánh mắt .
“Còn câu hỏi nào khác không?”
Cậu ta xoay màn hình về phía tôi.
Đồng thời đứng dậy, vòng bàn, ngồi xuống ngay cạnh sofa của tôi.
“Chị, chỗ này em không lắm, chị có giúp em không?”
Giọng điệu Trần Gia Lễ thành thật, như thật sự không .
Nhưng thân lại khẽ nghiêng tới trước, hơi thở phả lên cần cổ tôi.
À, ra là chơi trò này.
Tôi giải thích một lượt, cố rút ngắn khoảng cách.
“ chưa?”
Tôi nghiêng đầu lại gần, suýt lướt má cậu ta.
Trần Gia Lễ sững lại, ánh mắt rơi xuống, dừng ngay trên tôi.
Tôi thấy yết hầu cậu ta khẽ trượt lên xuống.
Khóe tôi cong cong, đứng dậy.
“Uống không? Hay là muốn uống ngọt?”
Cậu ta hoàn hồn, vành tai đỏ bừng.
“, lọc thôi ạ, ơn chị.”
…
Trời dần sập tối, từ lúc nào cả buổi chiều đã trôi .
“Chị, em có phải đã làm phiền chị lâu không?”
Trần Gia Lễ ngại ngùng nói.
Tôi liếc cậu ta một cái.
Miệng nói , nhưng cơ lại có chút ý định nào đứng lên rời .
Tôi chợt nhớ lời cậu ta nói tối , bèn hỏi:
“ em chị học ở Stanford?”
Tôi vốn nghĩ cậu nói là Tần Xán kể.
“Có lẽ chị quên , thật ra em cũng là đàn em của chị đấy.”
Trần Gia Lễ cúi đầu , đôi mày mắt xinh đẹp như phủ một tầng ý .
Ồ, Lại thẳng thắn thừa nhận ?
Tôi ngạc nhiên liếc nhìn cậu.
“Hồi đó em vừa lên lớp 10, còn chị đã lớp 12.”
Cậu ngừng lại một chút, mỉm nhẹ:
“Hồi ấy em còn được phân công mang hoa tặng cho chị .”
Tôi nhíu mày, không có ấn tượng lắm.
“Khi nào cơ?”
“Lúc chị phát biểu lễ tốt nghiệp tư cách học sinh ưu tú.”