Tôi là một cô nhi được Nguyên Dã nh ặt về.
Sống cùng anh ấy sáu năm, Nguyên Dã đã nuôi tôi bằng đủ công việc lặt vặt và ve chai, còn dành dụm tiền cho tôi đi học đại học.
Thậm chí vì tôi mà anh ấy phải ngồi t ù bảy năm.
Bảy năm sau, tôi trở thành giám đốc điều hành một công ty lớn, có cuộc sống thành công ở thành phố nhờ tấm bằng đại học danh giá.
Còn anh ấy, vừa mới ra t ù.
Sống trong một khu tập thể t ồi t àn, không một xu dính túi.
Bạn bè tôi ai cũng ngưỡng mộ vây quanh Nguyên Dã, hỏi bao giờ anh ấy sẽ cưới tôi.
Nhưng người đàn ông từng k iêu ng ạo đến mức chẳng bao giờ cúi đầu trước ai, lần đầu tiên khẽ khàng cúi mình, “Mạch Mạch và tôi, từ lâu đã không còn cùng đường nữa rồi.”