Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 3
Cao Thiên Nghệ nói tuy khó nghe , nhưng lại rất có lý.
Tôi họ sự không cùng một thế giới.
Kì Triệt có thể cam tâm tình nguyện cả đời làm thép của tôi chứ.
Tiếng nước ào ào vang lên từ phòng tắm.
Tôi cởi quần áo, chân trần bước .
…
thứ tư Kì Triệt siết eo lật lại đè xuống giường, đồng tử tôi thực sự sắp mất tiêu điểm.
Anh cắn nhẹ vành tai tôi, hơi thở nặng nề:
“Bảo bối tối nay lại chủ động ?”
Tôi cắn răng, cố quấn c.h.ặ.t c.h.â.n lên người anh:
“Tất nhiên là vì… anh chưa cho em ăn đủ.”
Kì Triệt vốn dễ khích tướng.
Thế là tôi tự mình đến mức ngất lên ngất xuống mấy .
Đêm đó, anh ngủ rất say.
Say đến mức cho tôi có hội bỏ trốn.
Tôi vơ vội vài bộ đồ nhét ba lô, để lại một tờ giấy:
“ thép cuối cùng cũng đến thế thôi, bye bye.”
tôi ôm cái lưng gần gãy mà tập tễnh, chạy đi.
…
Khoảnh khắc ngồi lên máy bay, chuyển khoản từ Cao Thiên Nghệ cũng tới.
Một dạy số ấm áp xuất hiện trong tài khoản ngân hàng của tôi.
Cộng thêm số tiền mà Kì Triệt đưa cho tôi rải rác suốt ba năm qua.
Đủ để tôi mỗi tháng bao mười nam mẫu, bời cả đời cũng không hết.
Tôi chằm chằm dãy số dài ngoằng trong tài khoản.
Còn có gì mà không hài lòng nữa chứ?
là tôi dứt khoát chặn hết mọi cách liên lạc Kì Triệt.
Máy bay đưa tôi đến một hòn đảo nhỏ xinh đẹp nhưng hẻo lánh, nắng vàng rực rỡ trải dài khắp bờ biển.
Cuộc sống về hưu của một hoàng yến, chính thức bắt đầu.
Tôi thuê một căn nhỏ, đẩy cửa sổ ra là thấy biển xanh.
Mỗi ngày ngủ đến tự tỉnh, lê đôi dép ra bến cảng mua cá tôm vớt lên.
Tôi không biết nấu ăn, nhưng hải sản ấy mà, cần luộc sơ qua ngon ngọt tự nhiên.
Buổi chiều rảnh rỗi, tôi dạo bước trên cát.
Thường xuyên bắt gặp một nhóm trẻ đang bóng biển, dưới ánh nắng, mồ hôi, bụng nhóm trẻ chói lóa đến mức hoa cả mắt.
Gặp nhiều cũng quen, họ thấy tôi liền vẫy tay chào.
Tôi lấy làm lạ, bèn hỏi:
“Các cậu không phải đi học à? ngày cũng đây?”
Họ cười nói là đang làm thêm:
“Ông chủ bảo có người thích xem, nên chúng tôi thay ca đến đây đánh bóng .”
Giờ sở thích của giàu sự ngày càng khó hiểu.
Bỏ tiền thuê trẻ đánh bóng biển mà cũng nghĩ ra được.
tôi không nghĩ ra nhỉ?
Nghe qua thôi thấy giá trị tinh thần cao hơn hẳn việc bao người mẫu nam.
trẻ đẹp , lại đầy sức sống.
Không xem thì phí.
Thế là tôi cũng thành khách quen biển, nằm dưới ô che nắng, ngắm thân hình trẻ trung nhảy nhót dưới ánh mặt trời.
là, chưa tôi thấy vị ông chủ mà họ nhắc đến.
…
Tôi cố gắng tránh xa mọi thứ thuộc về quá khứ.
Thế nhưng tin tức từ thành phố đó vẫn luôn tìm cách chen màn hình của tôi.
Mỗi thế, ngón tay của tôi lại không tự chủ mà bấm .
【Hai Kì – Cao chính thức liên hôn, song kiếm hợp bích, cổ phiếu hai tập đoàn tăng vọt.】
【Tiểu thư họ Cao nhận phỏng vấn, nụ cười ngọt ngào, nói rất hài lòng về vị hôn phu.】
【Lễ hỏi tiền tỷ! Chiếc vương miện cổ truyền được đồn là từng thuộc Hoàng gia Anh do một người mua bí ẩn đấu giá thành công, làm lễ hỏi cưới của họ Kì chuẩn cho dâu.】
Thế giới của người giàu là , lúc cũng ồn ào rực rỡ.
Đến cả chi tiết chuẩn cưới cũng được đưa lên đầu trang tin tức.
…
Không biết từ lúc , tôi hòn đảo này tròn ba tháng.
Tôi nằm bên bờ biển thân hình trẻ trung vận động.
Tôi vô thức đem họ so sánh Kì Triệt.
“Vai này không rộng bằng vai Kì Triệt, lưng cũng không đẹp bằng.”
“Sống mũi này không cao bằng, xương mày cũng không thẳng bằng Kì Triệt.”
“Chậc, người này tập nửa trên nên chân nhỏ quá, thì được chứ dùng thì chắc không ổn. có Kì Triệt mới có thể một tay xào một tay nấu.”
Tôi nói bạn thân rằng tôi sắp xong đời .
Giờ tôi giống một lão ni cô quy y cửa Phật.
Trước mặt đầy chàng trẻ, nắng vàng, bắp mà tôi lại chẳng còn ham muốn.
Cô ấy thì đầu dây bên kia chửi ầm lên:
“Do cậu trước kia ăn quá ngon thôi! Kì Triệt nếu đặt trong gà vịt ấy thì cũng là vịt vương đấy nhé!”
“? Ăn quen sơn hào hải vị , giờ gặp cháo loãng nên thấy khó nuốt à?”
Có lẽ cũng không phải .
Tôi cảm thấy tim mình đ.â.m một lỗ.
Gió lùa trước thì cũng xuyên qua sau thôi.
Bạn thân nói:
“Bảo bối à, triệu chứng này… có là thất tình không?”
Tôi đáp:
“Xin lỗi nhé, hoàng yến thì làm gì mà có thất chả tình?”
Cô ấy nói:
“Cậu còn định bao ngược lại anh ta nữa à, đây là việc một hoàng yến nên làm à? Thừa nhận đi, cậu động lòng .”
…
Đang nói chuyện thì sân bóng biển, thì phía xa có một bóng dáng quen thuộc lọt tầm mắt tôi.
Dáng người này cao hơn hẳn người khác, vai rộng eo hẹp, đường nét bắp gọn gàng.
Nực cười nhất là, anh ta lại còn đeo kính râm bóng.
Cái dáng hống hách đó, có chút giống Kì Triệt.
Giây tiếp theo, người đàn ông ấy bất ngờ nhảy lên, một cú đập bóng sắc lẹm.
Kính râm mà không nhúc nhích.
… Anh ta mà làm được cái kiểu khoe khoang này .
“Tớ chắc bệnh .” Tôi lẩm bẩm:
“ một người bóng mà cũng thấy giống Kì Triệt.”
Ý nghĩ lóe lên, thì người đàn ông kia quay người, đi thẳng về phía tôi.
Càng đến gần, đường nét càng rõ.
Ôi mẹ ơi!
Không phải giống!