Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

20.

Hầu Tuấn Phi bao trọn một phòng tiệc nhỏ.

Bên trong được trang trí lại khá chỉn chu, có hồng và bóng bay màu hồng phấn.

Khách không đông. Gồm mẹ hắn, mẹ tôi, anh và chị dâu tôi, bốn người bạn chung, và cuối cùng là của tôi.

Vừa bước vào cửa, tôi đã thấy anh mình đang cười hớn hở đón khách.

Anh tôi là kiểu đàn ông điển miền Bắc, vóc người to cao, nói năng lại oang oang.

“Chú, dì thoải mái nha. Uống gì không? Đừng khách sáo ạ.”

mẹ của Hầu Tuấn Phi, một người làm giáo viên, một người làm trong phòng giáo dục, tự nhận là xuất thân gia giáo, tư tưởng khá bảo thủ và truyền thống. luôn có chút khinh thường anh tôi – người từng bỏ học giữa chừng rồi đi làm sớm.

Tất nhiên, cũng hề vừa mắt tôi – đứa con học dân lập, tốt nghiệp trường mấy ai đến, làm nghề sales khách – càng không xứng với cậu con học tiến sĩ của .

Trước đây, Hầu Tuấn Phi đưa tôi về ra mắt, mẹ hắn từng quá thẳng thắn tôi rằng công việc có cần phải đi uống rượu với khách hàng không? Bà ta còn “gợi ý” tôi đừng xịt quá nhiều nước , váy nên dài qua đầu gối, nếu không thì sẽ cho là… không đứng đắn.

Lúc này đây, đối diện với sự niềm nở của anh tôi, hai người chỉ khẽ gật đầu, nở nụ cười lịch sự, rồi dùng ánh mắt trao đổi với – rõ ràng là đang thể hiện sự chán ghét không giấu nổi.

Anh tôi đón Hầu xong, lại quay sang đón của tôi, hai tay bưng ấm trà rót cho Giám đốc Lý.

“Ngài là giám đốc Lý ạ? Ôi trời, em tôi nhắc đến ngài suốt đó. Nói ngài giỏi lắm, mấy năm nay nhờ ngài nâng đỡ nhiều lắm luôn ạ.”

Giám đốc Lý vỗ vỗ cánh tay anh tôi, đùa một câu:

“Ô kìa, tôi thấy cậu còn giỏi ăn nói hơn em cậu đấy. Có muốn sang công ty tôi làm không?”

Anh tôi thuận miệng đáp:

“Vậy thì còn gì bằng.”

Đúng lúc đó, bạn thân tôi cũng thấy tôi và mẹ bước vào, liền đứng dậy vẫy tay chào:

“Dì ơi, Hạ Hạ, hai người đến rồi à.”

Tôi khẽ gật đầu mỉm cười, nhìn sang phía anh .

Anh tôi cũng gật đầu nhẹ với tôi, còn nháy mắt một đầy ẩn ý.

Thực ra hai trước, anh đã gọi điện tôi — nói rằng Hầu Tuấn Phi lái xe đến , chắc là muốn nhờ người tôi ra mặt khuyên giải.

Anh tôi nghĩ .

Tôi đáp:

“Nếu hắn đã mời thì đi. Dù chuyện huỷ hôn cũng phải xuống bàn với hai bên gia đình, xem như tạo cơ hội.”

Tôi đỡ mẹ xuống, chọn vị trí cạnh bạn thân mình.

Vừa yên vị, tôi đã cảm nhận được một ánh nhìn không mấy thiện cảm — là từ “bà mẹ chồng hụt” của tôi.

Bà ta trừng mắt nhìn tôi hết lần này đến lần khác. Thấy tôi không chào cũng mảy may phản ứng, bà tức đến mức ném khăn ăn lên bàn, lầm bầm mắng khẽ:

“Đúng là vô giáo dục.”

Tôi nghe rất rõ.

Nhưng cười khẩy một rồi lờ đi.

Mẹ tôi thì lại tươi cười niềm nở, hơi nghiêng người sang bắt chuyện:

“Chị thông gia, bên chị đến lúc mấy giờ thế?”

Mẹ Hầu nheo mắt, giọng đầy mỉa mai:

“Đến lúc nào à? Còn phải phụ thuộc vào thời gian của Kiều Hạ hay ?”

Bố Hầu vội vàng kéo nhẹ tay áo vợ, khẽ lắc đầu ra hiệu bảo bà đừng nói thêm nữa.

Tôi nhếch môi cười nhạt.

Bạn thân ghé sát lại, che miệng thì thầm:

“Nãy mẹ chồng hụt của cậu oang oang với cậu, hết lời khen con là tiến sĩ 985, giỏi giang hết . Rồi còn thăm dò xem cậu làm việc có tốt không, mỗi tháng kiếm được bao nhiêu kìa.”

Tôi lập tức :

tớ phản ứng ?”

Bạn thân không nhịn được cười:

“Còn nữa? cậu là cáo già thứ thiệt mà. Mới nói chuyện vài câu đã moi ra được số tiền hưu của bà ấy, rồi sau bỏ tiền ra sửa cho hai người, trong tài khoản còn lại bao nhiêu.”

Tôi tròn mắt:

“Thiệt hả?!”

Cô nàng gật đầu:

“Bà mẹ chồng hụt mãi sau mới nhận ra gài, mặt đỏ lựng, lầm bầm mắng câu ‘làm kinh doanh đúng là tâm cơ đầy mình’.”

Tôi bật cười thành tiếng. nay tên cáo già đúng là không vô ích!

Bỗng nhiên, ánh đèn trong sảnh tiệc vụt tắt, một bản nhạc tình cảm nhẹ nhàng vang lên.

21.

Trên màn lớn, những tấm của tôi và Hầu Tuấn Phi lần lượt hiện lên.

mới quen ở trung tâm luyện công chức.

Lúc đó tôi chưa trang điểm, anh thì ăn mặc giản dị, đôi mắt hai đều ánh lên vẻ ngây ngô.

Bản nhạc “Gió Nổi Lên Rồi” vang lên, bạn thân của anh – Đại Tiểu Phong – cầm micro đứng trên sân khấu hát live.

Còn Hầu Tuấn Phi thì tay cầm hồng, chậm rãi bước lên sân khấu.

Anh cầm micro, cúi người chào:

“Cảm ơn tất bạn bè thân thiết đã bớt thời gian đến chung vui và làm chứng cho hạnh phúc của tôi và Kiều Hạ.”

Anh quay sang nhìn tôi, ánh mắt như muốn xuyên thấu:

“Năm 2015, tôi và Kiều Hạ lần đầu gặp trước cổng trường Đại học A. Chớp mắt một , đã tám năm trôi qua.”

Trên màn lập tức chuyển sang những bức du lịch của chúng tôi.

Tôi mặc áo phao trong chiếc thuyền hơi, gào khóc vì sợ nước chảy xiết.

Anh thì tay cầm mái chèo, tay còn lại ôm chặt tôi vào lòng.

Hầu Tuấn Phi mỉm cười đầy cảm xúc:

“Đó là chuyến du lịch đầu tiên của hai đứa. đó chúng tôi đều ngã xuống nước. Đêm đó, Kiều Hạ sốt cao, tôi cõng cô ấy đến bệnh viện giữa đêm khuya.”

Phải rồi.

Tôi từng nói rất rõ: tôi sợ nước, từng suýt chết đuối nhỏ.

Thế nhưng anh vẫn bảo đó là cách để tôi vượt qua nỗi sợ, kéo tôi lên thuyền bằng được.

đó là những tấm chụp chúng tôi ôm , hôn , rồi tấm đứng trước cổng Đại học A.

Giọng Hầu Tuấn Phi đã khàn đi, viền mắt đỏ hoe:

“Năm đó, tôi ôn lại, thuê gần Đại học A, ngày nào cũng vào trường học ké thư viện.”

“Năm đầu , tôi còn qua nổi điểm sàn.”

“Là Kiều Hạ đã động viên tôi cố gắng thêm một lần nữa. Ngày có kết quả, hai đứa cùng canh máy tính, hộp chờ từng giây.”

 “Lúc đến, tôi căng thẳng đến mức tay run rẩy, cuối cùng là cô ấy tra điểm giúp tôi.”

“Điểm rất cao. Cô ấy ôm tôi, chúc mừng tôi.”

“Tôi đã nói với cô ấy, thành tích này có một nửa là của cô ấy. Chính sự động viên và ủng hộ của cô ấy đã giúp tôi hiện thực hóa giấc mơ.”

đó, giấc mơ của tôi là đậu Đại học A. Còn bây giờ, giấc mơ của tôi là Kiều Hạ.”

Bên dưới sân khấu, mẹ tôi đã khóc nức nở.

Một vài người bạn lớn tuổi cũng rưng rưng nước mắt.

Anh ta kể lại những lần , những khoảnh khắc vinh quang, xúc động…

Nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến việc, trong suốt thời gian ôn , anh ta áp lực đến mức mất kiểm soát, trầm cảm, tuyệt vọng ra .

Không ai , tôi đã làm đủ mọi cách để an ủi anh, kéo anh ra khỏi sự bế tắc.

Lo anh ăn uống không đủ chất, tôi còn nghỉ việc, suốt hai tháng liền mỗi ngày nấu bữa cho anh.

Sau đậu, tôi tục tìm kiếm đủ thứ thông tin giúp anh chuẩn học lên cao hơn.

Hóa ra, gọi là “tình yêu thuần khiết nhất”, lại chỉ là… giai đoạn tôi ngu nhất.

Cô bạn thân bên hích nhẹ khuỷu tay vào tôi, làm động tác buồn nôn, thì thầm:

“Anh ta đúng là cao tay. Dùng đống ức đẹp đẽ để lay động lòng cậu, muốn cậu mềm lòng quay lại đấy.”

Tôi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào ngón áp út trống trơn của mình.

“Cậu tôi tại một người đang mập mờ với cô khác lại bám riết tôi?”

Cô bạn nhướng mày:

“Ừ, tại ?”

Tôi cười, nụ cười nhạt như gió thoảng:

“Vì tôi là phương án tối ưu nhất trong đời anh ta.”

một người đàn ông có được đóa hồng đỏ vạn năng trong tay, điều đó hề ngăn cản anh ta tưởng niệm ánh trăng trắng trong lòng mình.

Nhưng anh ta cũng thừa hiểu, dù có mê đắm ánh trăng kia đến mấy, nó cũng không thể thay thế được đóa hồng đỏ đã mang đến cho anh ta thể diện, cuộc sống sung túc, sự chăm sóc từng bữa ăn giấc ngủ.

Ngây thơ quá.

Anh ta ngây thơ.

Còn tôi cũng từng như vậy.

Lúc này, Hầu Tuấn Phi ôm bó hồng, quỳ một gối trước mặt tôi, ánh mắt tha thiết không rời:

“Kiều Hạ, anh nhé. Anh thề, nếu sau này khiến em tổn thương, phản bội em, em không cần ra tay, anh tự mình kết liễu.”

Hai gã bạn thân của anh ta hùa theo:

“Đồng ý đi! Đồng ý với cậu ấy đi!”

“Khỉ con thật lòng lắm, vì màn cầu hôn nay mà hai ngày hai đêm chưa ngủ!”

“Yên tâm đi Kiều Hạ, nếu thằng khỉ sau cưới mà dám làm gì có lỗi với em, bọn anh thay em xử nó luôn!”

Bốn mắt nhìn .

Tôi thực sự đã nhìn thấy trong mắt anh ta một thứ sâu đậm gần như tuyệt vọng.

Nhưng cũng chính từ đôi mắt ấy, từ miệng ấy, không lâu trước đây, anh ta đã ném vào tôi chữ lạnh lùng đến tận xương:

“Đồ thần kinh.”

Giỏi thật.

Một diễn viên thượng thừa.

Một kẻ bạc tình, tận cùng của vô cảm.

22.

Tôi đứng dậy.

Cô bạn thân lập tức kéo tay tôi lại.

Tôi mỉm cười với cô ấy, bước lên sân khấu, đứng trước mặt Hầu Tuấn Phi.

Anh ta phối hợp đưa bó hồng lên cao, gương mặt sáng sủa, dễ khiến người ta lầm tưởng, ánh mắt ngân ngấn nhìn tôi:

“Kiều Hạ, anh yêu em.”

Ừ, anh ta đúng là yêu tôi.

Yêu đến mức trong lúc hai đứa gần như đã tan vỡ, vẫn giấu tôi mời người tôi, bạn bè tôi, tôi đến đây.

Vì anh ta cho rằng tôi sợ mất mặt trước đám đông, sợ bẽ bàng như bao lần trước, sẽ lại một lần nữa tha thứ cho anh ta.

Tôi cúi người, đỡ anh ta đứng lên:

“Đứng dậy đã.”

Hầu Tuấn Phi thuận thế định ôm tôi vào lòng.

Bên dưới vang lên tràng pháo tay.

Tôi nhận , bàn tay còn lại khẽ đặt trước ngực anh ta, ngăn lại:

“Cho tôi nói vài lời, được chứ?”

Hầu Tuấn Phi tưởng tôi đã mềm lòng, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, bước lùi sang một bên.

Tôi nghiêng đầu nhìn anh .

Anh hiểu ý, bước đến vỗ vai Hầu Tuấn Phi, giơ nắm đấm như đùa:

“Em rể à, sau này mà không đối xử tốt với em tôi, tôi cho cậu thế nào là mặt lợn nhé!”

Hầu Tuấn Phi cười khì:

“Anh yên tâm, sau này tôi nhất định sẽ yêu thương Kiều Hạ hết lòng.”

Tôi bước đến chiếc laptop kết nối với màn lớn, trong túi ra một chiếc USB, cắm vào máy.

“Cảm ơn mọi người đã đến nay để chứng kiến hạnh phúc của chúng tôi.”

Tôi cúi đầu, sau đó quay sang nhìn Hầu Tuấn Phi cách đó không xa:

“Và cảm ơn anh, Tuấn Phi. Tôi thật sự… rất cảm động.”

Tôi mở thư mục trong USB, trên màn lớn lập tức hiện lên một bức .

Tùy chỉnh
Danh sách chương