Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Tôi dần tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm cạnh ổ sân.
Lúc đầu tôi còn nghĩ, hai đứa con bất hiếu ấy đến chôn cũng lười, vứt tôi thẳng ra đống phân cho xong.
Mãi đến khi nhận ra lũ ổ mang theo một cảm giác quen thuộc, tôi chợt hiểu – mình đã trọng .
Đây chính là nhà cũ mà tôi đã sống nửa đời người, nơi chất chứa những ký ức ngọt ngào giữa tôi chồng quá cố. Bức tranh trên tường là do hai vợ chồng tự tay vẽ, cây sân cũng là chúng tôi nhau trồng.
Tôi nhớ lại mùa hè năm ấy, con gái điện cho tôi, giọng hồ hởi:
“Mẹ ơi, con có người yêu rồi. Tiền hoạt mẹ cho con ít quá, mẹ tăng gấp đôi cho con được không?”
Tôi còn chưa kịp trả lời thì bên kia, con trai chẳng tin đâu, nhắn ngay:
“Mẹ, con nói mẹ cho chị ‘kinh phí yêu đương’? Thế mẹ cũng phải cho con chứ?”
“Nay con chưa có bạn gái nhưng kiểu gì rồi cũng có. Con là con trai mà nghèo quá bị coi thường.”
Con gái thấy tôi im lặng liền hờn dỗi:
“Mẹ tiếc tiền lắm à? Vậy con xài tiền của bạn trai, con xài của bạn trai đấy. Miễn mẹ không ngại người ta nói con gái mẹ đê tiện, mẹ không cho đồng cũng được.”
Còn con trai thì gửi hẳn tin nhắn thoại đầy bực bội:
“Mẹ, có phải mẹ đưa hết tiền cho chị rồi không? Đến con thì chẳng còn gì cả. Chị ấy là con ruột, còn con là đứa mẹ nhặt về à?”
Hai đứa bảo hè không về nhà, tự đi làm thêm để kiếm tiền. Tôi còn mơ mộng rằng như vậy đỡ gánh nặng cho mình, ai ngờ lại thành ra thế này.
Tiền phí, tiền ký túc xá của hai đứa, cộng thêm tiền ôn luyện thi chứng chỉ – khoản không thể cắt giảm – cũng đã hai vạn.
Ban đầu, tôi cho mỗi đứa 1.500 tệ hoạt phí. Nếu tăng gấp đôi thì mỗi tháng là 6.000 tệ, tính sơ sơ 10 tháng đã là 6 vạn. Cộng tất cả lại, 8 vạn.
Mà lương cả năm của tôi chưa đến 5 vạn. Chỉ cần nghĩ đến cái hố này, đầu óc tôi liền choáng váng, khí huyết dồn thẳng lên não, tôi đã ngất đi.
Đến khi tỉnh lại, vẫn chẳng có ai phát hiện.
Lúc ấy, tôi còn thầm may mắn vì mình chưa chết hẳn, nếu không thì hai đứa con kia ra ?
nghĩ lại thấy, chúng chưa quan tâm đến sống chết của tôi.
2.
Năm tôi 30 tuổi, chồng mất vì tai nạn xe.
Khi ấy, con gái 7 tuổi, con trai chưa tròn 6.
Theo quy định, bên gây tai nạn phải bồi thường một khoản tiền. Nhưng tôi còn chưa kịp nhận, thì bố mẹ chồng đã bị em chồng xúi giục, nhảy ra đòi chia phần.
Họ nhắm vào ngôi nhà này.
Chồng tôi vốn là người nhìn xa trông rộng. Ngay từ khi đi làm, lúc đất cát còn rẻ, đã quyết định vay tiền mua một mảnh đất thổ cư.
Đến khi chúng tôi tính cưới xin, tôi không cần sính lễ, cũng chẳng có hồi môn. Chỉ nhờ tiền hai vợ chồng nhau làm thuê tích góp, chúng tôi dựng được một nhà một tầng.
Sau này có thêm con, thấy không đủ chỗ , chúng tôi lại chắt chiu để xây thêm một tầng .
Vài năm, ngôi nhà được sửa sang ngày khang trang.
Bố mẹ chồng gia đình em chồng luôn muốn dọn sang , nhưng chồng tôi thẳng thừng từ chối.
Nuôi dưỡng bố mẹ già là trách nhiệm của , nhưng theo luật, họ cũng có quyền hưởng một phần di sản.
Vì muốn giữ nhà này, tôi đành dồn toàn bộ tiền bồi thường tiền mặt nhà, giao hết cho bố mẹ chồng.
Từ , cả nhà chỉ trông vào một mình lương của tôi.
Dù thu nhập tăng dần theo năm, nhưng đồng tiền ngày mất giá, chẳng đủ bù cho chi tiêu của hai đứa nhỏ ngày một lớn.
Ba mẹ con tôi sống chắt chiu qua ngày.
Đợi đến lúc chúng bước vào cấp ba, gánh nặng lại tăng gấp bội. Ngoài đi làm, tôi phải dậy sớm mấy tiếng để phụ giao sữa tươi, phát báo, kiếm thêm đồng hay đồng ấy.
Khi chúng vào đại , cuộc sống của tôi lại khổ cực.
Để có tiền đóng phí hoạt phí cho chúng, tôi buộc phải nhổ hết hoa cỏ sân, xây chuồng nuôi , nuôi mấy chục con để bán , bán trứng kiếm thêm.
Vì vậy, mỗi dịp hè, chúng chẳng buồn về nhà. nhà cũng trở nên nồng nặc mùi hôi của phân .
Mấy năm nuôi con đại , tôi già đi như rơi xuống vực. Người tuổi vẫn còn phong thái nhã nhặn, trí thức; còn tôi đã sớm thành một bà lão tóc bạc trắng.
Tôi nghĩ, đợi đến khi chúng tốt nghiệp rồi, mọi khá .
Nhưng không. Chúng chẳng ai muốn quay về, chỉ muốn bám trụ thành phố lớn, mua nhà, lập nghiệp, kết hôn con.
Đúng lúc tôi vừa tròn 50 tuổi hưu, chúng liền nhắm đến nhà này.
Chúng khuyên nhủ:
“ giá nhà đang xuống, không bán thì sau này chẳng còn được giá . Mẹ một mình nhà to như vậy cũng lãng phí.”
“Huống hồ mẹ lớn tuổi rồi, chúng con cũng không yên tâm để mẹ sống một mình. Bán nhà đi, sau này mẹ với chúng con là được.”
Tôi thực sự không nỡ.
là kỷ niệm duy nhất mà chồng để lại cho tôi.
Nhưng tôi còn làm ? Chẳng lẽ để chúng không thành gia lập thất?
Con gái đi lấy chồng mà không có của hồi môn, bị nhà chồng coi thường, chịu khổ cả đời, tôi đành lòng?
Con trai cưới vợ, tôi đã chẳng thể chuẩn bị nhà cửa, nếu ngay cả sính lễ cũng không có, thử hỏi có ai chịu gả con gái cho nó, lẽ để nó cô độc cả kiếp này?
Tôi gói ghém mấy bộ quần áo cũ, khăn gói lên thành phố lớn – nơi chúng đã định cư.
nhà đứa , tôi làm việc nhà cho đứa . Lấy tiền hưu của mình mua gạo, mua thức ăn cho chúng.
Đợi đến khi chúng có con, tôi lại bế bồng chăm cháu.
lòng tôi lúc ấy vẫn vui. Dù bận từ sáng tới khuya, nhưng ít ra còn cảm giác ngày tháng có hy vọng.
Ai ngờ cuối lại nhận về một kết cục đắng chát như thế.
Tôi khóc một trận, nghĩ rằng chết rồi là giải thoát. Dù có đầu thai làm heo, làm chó, làm trâu bò hay làm cây cỏ, cũng còn làm người – không muốn làm mẹ .
Không ngờ ông trời lại cho tôi cơ hội trọng . Lần này, tôi quyết không dại dột cống hiến tất cả cho con, để cuối chết thảm như kiếp trước.
Tôi soi gương nhìn gương mặt đầy tang thương của mình, tỉ mỉ rửa sạch một lần. Đã được ông trời cho cơ hội, lần này tôi phải sống cho chính mình.
Việc đầu tiên, tôi xóa WeChat của con gái con trai, chặn luôn điện thoại của chúng.
Không chậm trễ, tôi tới cơ quan nộp đơn xin việc. Kiếp trước để giữ công việc này, tôi chịu không bao nhiêu tủi nhục. Nghĩ lại còn thấy tim nhói đau.
Tiếp , tôi cho lái buôn , bán sạch lũ bẩn thỉu lông dài mỏ nhọn ấy.
Tôi dọn dẹp nhà cửa thật sạch rồi cho môi giới, đăng bán nhà. Đây là thời điểm có lợi nhất để bán.
Đồ đạc nhà, thứ bỏ được tôi bỏ hết. Duy chỉ có tấm di ảnh của chồng là tôi không nỡ vứt.
Nhưng tôi cũng nghĩ thông suốt rồi. Tôi nhìn di ảnh nói:
“Em đã thủ tiết cho mười mấy năm, nuôi dạy con cái của nên người, xem như không phụ tình nghĩa bao năm của chúng ta.”
“ , chắc cũng đã chuyển kiếp từ lâu rồi. Bằng không, có thể để con cái mình đối xử với em thế này mà không về báo mộng lấy một lần?”
3.
Tính theo vị trí diện tích, dù là nhà cũ thì cũng bán được chừng 2 triệu tệ.
Nhưng tôi đang cần tiền gấp, nên chấp nhận bớt đi 20 vạn.
Người mua rất sảng khoái, vay mượn bạn bè hay đi ngân hàng thế chấp thì tôi không rõ, chỉ 1,8 triệu đã được chuyển thẳng vào tài khoản của tôi.
Tôi dự định mang tiền này đi du lịch, đi đến đâu hay đến , mệt thì dừng lại ngơi.
Những cảnh đẹp ao ước, đời này tôi nhất định phải ngắm cho thỏa.
Vừa khởi hành, tôi nhận được cuộc của một bà hàng xóm cũ.
Chị ấy sốt sắng hỏi:
“Giao à, cậu đang đâu thế? Con gái với con trai cậu vừa cho tôi, bảo không liên lạc được với cậu, lo có gì xảy ra nên nhờ tôi sang nhà cậu xem thử.”
“Ơ mà lại thấy nhà đổi chủ rồi?”
“Cậu không, hai đứa nhỏ sốt ruột lắm. Chúng bảo sắp khai giảng, phải đóng phí, tìm cậu vay tiền mà chẳng được. Lục lọi mãi moi ra của tôi.”
Chị ấy còn dặn:
“Cậu mau điện cho chúng đi, để chúng yên tâm.”
Tôi chỉ cười nhạt:
“Chị Linh à, lần sau chúng , chị cứ đừng bắt máy. Nếu thật sự phiền quá, cứ thẳng tay chặn cho xong.”
Chị Linh vốn mê hóng . tôi nói giọng dửng dưng như vậy, chị không nỡ cúp máy, nhất quyết phải cho ra ngọn ngành.
“Cậu gặp gì khó khăn ? Nói tôi thử xem, chúng mình sống cạnh nhau cả chục năm rồi, đâu giúp được gì.”
Có lẽ thế!
Nhưng tôi nhớ lại hai năm sau khi chồng mất, nhà túng thiếu tới mức , tôi vẫn chưa mở miệng cầu xin ai. Lúc , hàng xóm láng giềng đều né tránh.
Tôi hiểu thôi, ai cũng khó khăn, ai cũng phải nuôi con.
Tôi xưa nay vốn tự trọng, đọc được ánh mắt của người khác. Dù khổ đến mấy, tôi cũng chưa hạ mình nhờ vả, chỉ cắn răng mà sống.
Tôi đáp, giọng bình thản:
“Không đâu, tôi chỉ thấy một đời người cứ quanh quẩn chỗ này mãi thì bức bối quá. việc rồi, cũng đến lúc ra ngoài đi dạo, nhìn ngắm thế giới một chút.”
vậy, chị bắt đầu tỏ ra ngưỡng mộ:
“Ôi trời ơi, hồi tôi không nghĩ được như cậu. bị cháu chắt trói chân trói tay, còn mệt đi làm .”
Chị lại hỏi:
“Thế phí với hoạt phí của hai đứa kia, cậu lo xong hết chưa?”
Tôi cười:
“Chúng lớn cả rồi. hè cũng đi làm mấy tháng, mấy nhỏ này tôi không phải lo .”
Chị Linh cứng họng, lại hỏi tôi định đi đâu. Tôi tiện miệng kể vài thành phố, chị trầm trồ, khen tôi có hưởng.
Tôi cúp máy, kéo luôn chị vào danh sách chặn.
Không để ai tìm được mình .