Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13.
Con gái òa khóc, nghẹn ngào nhưng đầy oán trách:
“Mẹ, mẹ nói đi! Mẹ làm tất cả những này… chẳng phải là để sau này dồn hết tiền cho em trai con sao?”
Nó chỉ thẳng mặt tôi, gào lên:
“Mẹ là người mẹ tệ nhất trên đời! lòng thì nào cũng thiên vị con trai, vậy mà ngoài mặt ra vẻ công bằng, giả bộ ‘con nào cũng nhau’.”
“Nếu mẹ dám thừa nhận mẹ thiên vị con trai, thì từ nay con sẽ không đòi mẹ một xu nào nữa!”
Thằng con trai vậy thì ngẩn người, cuối cùng tức tối cãi lại:
“ Tần Ý, đúng là được lợi thì có! mẹ tiêu cho nhiều em một đồng ? Ngay cả đến tháng hằng tháng, nhiêu năm tiền băng vệ sinh cộng lại cũng thành cả đống tiền, mẹ phải lo cho !”
Con gái uất hận đến cực điểm, nghiến răng:
“Nếu không thiên vị con trai thì tại sao mẹ nhất quyết phải sinh thêm? Thà chịu phạt tiền cũng phải sinh, chẳng phải vì muốn có con trai sao?”
Câu hỏi này nó đã hỏi tôi không biết nhiêu lần. Trước đây tôi luôn tránh né, nhưng lần này, tôi quyết định nói thẳng.
Giọng nó rất lớn, nhưng tôi đã đè tiếng nó xuống bằng giọng cứng rắn, sắc lạnh:
“Chẳng không thể là vì mẹ với bố con yêu thương nhau quá nhiều sao?”
“Chẳng không thể là vì chúng tôi không nỡ bỏ đi một sinh mệnh đã đến với gia đình này sao?”
“Ai nói với con là chúng tôi bị phạt tiền? Nhà ta là hộ nông, có một con gái rồi thì chính sách đó hoàn toàn cho phép sinh thêm đứa thứ hai.”
“Bạn tự hỏi lương tâm mình đi — tôi có thiên vị không?”
Tôi định rời khỏi trường quay thì con trai vội vàng đuổi theo, nói hớt hải:
“Mẹ, con vô tội mà. Mẹ có thể không thèm để ý đến ấy, nhưng đừng bỏ mặc con được không? Mai này con còn phải cưới vợ, nhà cửa với sính lễ, nếu mẹ không lo cho con thì bảo con đi trộm hay đi cướp à?”
“Con biết mà, xã hội này khắt khe với đàn ông lắm, bố mẹ nhà ai…”
để nó nói hết, tôi đã tát cho nó một cái. Tôi nói:
“Không ai bắt con phải truyền giống cả. Nếu con cưới không nổi thì đi làm rể. Con là đàn ông, nhưng có gì ghê gớm đâu — đừng có ăn chắc mặc định mình được ưu ái.”
14.
Buổi hòa giải kết thúc dang dở.
Nhưng trên mạng, người ta tiếp tục bàn tán, mỗi người một ý.
Có rất nhiều bình luận cho rằng tôi quá tuyệt tình:
“Tôi đã nhìn thấy trước mắt cảnh một bà già bảy tám chục tuổi khóc lóc cầu xin con cái nuôi dưỡng. ấy lại sẽ có câu cửa miệng ‘Dù mẹ có làm gì sai thì mẹ là mẹ của các con’. Thứ lời đó mà phát chán. Làm cha mẹ hiểu: sinh ra phải là ân huệ, nuôi dạy và nâng đỡ là ân huệ .”
Có người thì than thở:
“Làm cha mẹ giống con lừa bị xỏ cái ách, quay mãi trên cối xay. Đi làm đã mệt, còn phải sinh con đẻ cái. Khó khăn lắm tới nghỉ hưu lại tiếp tục trông cháu, một đời thế mòn đi. Nếu may mắn sinh được đứa con có hiếu thì khi chết còn có mồ mả tử tế; nếu gặp phải đứa bất hiếu thì đến chết cũng chẳng ai chôn. Đẻ con làm gì, tôi sinh ra là để cuộc đời của mình, không phải làm trâu làm ngựa cho ai.”
Rồi cũng có người phản bác:
“Con cái sinh ra là tờ giấy trắng. Chúng bất hiếu, chẳng cha mẹ không có phần trách nhiệm?”
Có người phẫn nộ:
“ 20 tuổi, đại học còn tốt nghiệp đã mặc kệ con, vậy mà cũng gọi là cha mẹ? Loại cha mẹ này không xứng đáng sinh con.”
Người phản biện:
“20 tuổi còn nhỏ à? 20 tuổi đã là trụ cột gia đình. sinh ra thời sung sướng, cưới vợ cưới chồng đòi nhà đòi xe đòi sính lễ. xưa một gian nhà đất nện được!”
“Bảo chúng không xứng đáng làm cha mẹ, thế thì soi đèn mà đường đầu thai nhà giàu đi. Không được nơi tốt để đầu thai thì đừng đổ lỗi cho chúng không nâng đỡ.”
“Cái gì cũng đổ lên đầu cha mẹ chỉ vì họ sinh ra ?”
“Người nghèo không được sinh con à? Thế nghèo tới mức nào không được? Phải có nhiêu tiền được gọi là ‘xứng đáng’ sinh con? Tại sao so với người giàu mà không so với người ? Người ta chỉ có lòng tham vô đáy chứ làm gì có ‘xứng hay không xứng’.”
“Thời buổi rồi. làm con, ‘công sinh thành dưỡng dục’ lớn trời. Đến khi làm cha mẹ thì ‘sinh’ không còn là ân mà là tội. sinh ra thì phải nuôi suốt đời.”
“Khốn nạn, luật pháp còn quy định không được giết con. Chứ nếu giết con không phạm pháp…”
Bên dưới có người cảnh báo:
“Cẩn thận kẻo bị mời lên phường uống trà đấy.”
Có người lại than thở:
“Cha mẹ đời trước chẳng hiểu nỗi của thế hệ chúng ta. Họ chỉ nghèo vật chất, còn chúng ta vừa vật chất vừa tinh thần đều đè nặng. Nói sao cho họ hiểu được?”
Lập tức có người phản bác:
“ cái gì mà ? Trước kia một không lao động thì chết đói. Còn bây , có người nằm dài cả năm cũng phè phỡn.”
Rồi có người cười nhạt:
“Thôi đi, sinh con giống rút thăm may rủi. Có đứa đến để báo ơn, có đứa lại đến để đòi nợ. Ai không muốn rút nhầm thì bớt hưởng chút vui sướng đi.”
Một người lại bật lại:
“Tôi thì chẳng thấy vui vẻ gì. Tại sao nói kết hôn là đương nhiên đồng ý quan hệ? Tại sao có thai rồi thì mặc định là ‘sướng’? Ai định nghĩa hộ tôi với?”
Có người hùa theo:
“ em nói hay lắm! Cái kia thì tôi không bàn, nhưng mang thai sinh nở là .”
Người chêm :
“ nói cơ thể phụ nữ có một loại gen, ép chúng ta phải yêu con, còn khiến chúng ta quên mất nỗi đau khi sinh nở, để rồi lại tiếp tục sinh đứa nữa.”
“Cả thế giới này chẳng gì cái bẫy lớn giăng riêng cho phụ nữ.”
Có người nhắc:
“Lạc đề rồi kìa.”
Cuối cùng, cũng có người kết lại:
“Thôi thì chúc cô Lâm nửa đời còn lại bình yên. Cũng mong những đứa con rời xa mẹ rồi có thể tung cánh bay cao.”
Tôi cảm thấy, bình thường thì nên giống đại bàng vậy. Con cái lớn rồi thì phải tự bay, tự đi đường của mình. Nếu cha mẹ mãi nâng đỡ, làm điểm tựa không buông tay, thì làm sao con cái có thể tung cánh bay cao?
Mỗi thế hệ đều có sứ mệnh riêng của nó.
Mỗi thế hệ cũng có những “gánh nặng” và “quả trứng” phải tự mình gánh lấy.
Thế nên, ai đi đường nấy, ai tốt phần của mình thì thôi — các bên bình an là đủ.
15.
Thời gian giống thanh gươm bén nhất, lặng trôi đi nhưng có thể cắt đứt mọi dây ràng buộc. dòng chảy ấy, cuối cùng tôi cũng thoát khỏi tầm mắt của tất cả mọi người.
Tôi rốt cuộc cũng có đủ thời gian, đủ tâm trạng để thong thả ngắm nhìn thế giới này đẹp đẽ.
Vài năm sau, tôi đi khắp nơi, từ Bắc chí Nam. Đến năm 50 tuổi, tôi đủ điều kiện nghỉ hưu, bèn quay về quê làm thủ tục.
Số năm đóng bảo hiểm của tôi cũng đủ, lương hưu chẳng nhiều nhưng có còn không.
Có vì từng xuất hiện trên truyền hình, nên ở phòng một cửa còn có người nhận ra tôi. Họ trầm trồ:
“Người gì mà càng càng trẻ ra thế này? Cô ơi, nhìn cô chỉ ba mươi thôi đấy.”
Quả thực, không vướng bận gì, tâm hồn nhẹ nhõm. Không cần phải lo nghĩ cho ai, chỉ cần chăm sóc tốt cho chính mình là đủ. Thích ăn gì thì ăn, thích đi đâu thì đi.
Số tiền từng dành để mua nhà, tôi đem đầu tư 1,5 triệu vàng. Đến này, giá trị đã tăng thành 3 triệu.
Tôi lại mua một căn nhà nhỏ ở nơi có núi, có sông, có hàng xóm hiền hòa. chăm hoa, trồng cỏ, nuôi vài bé thú cưng. Cuộc thanh thản, tự do, vô cùng an yên.
Tôi chẳng cần hỏi han gì, tin tức tự nó đến. nói con gái và con trai tôi quả thực đã vay nợ để học xong đại học, nhưng sau đó nghiệp đều không mấy thuận lợi.
Thỉnh thoảng, hai đứa lại quay về quê hiểu xem tôi có về , có ai biết tung tích của tôi không.
Người ta hỏi thẳng chúng:
“Các cô cậu mẹ làm gì nữa? Đều đã trưởng thành, lại là sinh viên đàng hoàng, chẳng không nuôi nổi bản thân?”
Chúng thở dài:
“Áp lực ở thành phố lớn quá. Trước kia nghĩ nếu không trụ nổi thì còn có thể về nhà mẹ. mẹ đi rồi, nhà cũng không còn, lòng trống rỗng, làm gì cũng không thấy ổn.”
“Đến lập gia đình, gây dựng nghiệp cũng mất hết tự tin.”
nói hiện tại cả hai độc thân, chỉ làm việc vớ vẩn cho qua , kiểu “nằm im” cho dễ . Dù sao thì “một mình ăn no không ai đói”, chứ đã lập gia đình thì cơm áo gạo tiền còn nhiều.
Tôi xong chỉ mỉm cười. Mỗi người đến thế giới này đều là một lần rèn giũa. Ai cũng có con đường riêng phải tự mình bước đi.
Mọi thứ trên đời, dù đẹp hay xấu, cũng chỉ là mây khói hành trình.
Dù trải qua điều gì, con người vốn dĩ phải tự mình đi tương lai biết, tự mình đi đến cuối con đường đời.
-Hết-