Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Cô Thẩm Vi ?” MC lại nhắc thêm lần , mang theo nghi hoặc vừa đủ.
Cố Nghiễn nhận ra sự khác thường, lông mày khẽ chau lại, cúi đầu hạ , mang theo ý an ủi:
“Vi Vi? thế, căng thẳng à?”
Anh vươn tay, định gạt đi lọn tóc vương bên má tôi.
tác của anh tự nhiên đến mức quen thuộc, mang theo sự thân mật vốn có.
, tôi thích biết bao những cử chỉ như thế. Luôn nghĩ là sự dịu dàng chỉ dành riêng cho mình.
Tôi chợt lùi lại một bước, tránh khỏi bàn tay anh.
Gót cao gót nện xuống nền gạch bóng loáng, phát ra tiếng “cạch” chói tai.
tác quá mạnh khiến tấm khăn voan trên đầu tôi khẽ rung.
Cả hội trường lập tức xôn xao.
Mọi mắt đều dồn về phía tôi — kinh ngạc, nghi ngờ, hiếu kỳ.
Bàn tay Cố Nghiễn khựng lại giữa không trung, nụ cười dịu dàng trên gương mặt anh ta đông cứng, thay vào là vẻ ngạc nhiên:
“Vi Vi?”
Dưới khán đài, bố anh – Chủ tịch Cố – sắc mặt đã sa sầm.
Mẹ tôi thì quýnh quáng, không ngừng nháy mắt ra hiệu, môi mấp máy không thành tiếng: “Vi Vi! Con đang làm cái thế hả!”
Tôi không nhìn họ.
mắt tôi xuyên qua vai Cố Nghiễn, gắt gao khóa chặt lấy gương mặt Chu Thiền – cô bạn phù dâu của tôi.
Sự cảm và nét ửng hồng trên mặt cô ta còn chưa tan hết, nhưng nơi đáy mắt, thoáng vụt qua một tia hoảng loạn không kịp che giấu.
Rất , rất mờ… nhưng tôi nhìn thấy.
Chỉ một khoảnh khắc rất thôi, nhưng đủ tôi bắt được.
Ngay khi buổi lễ bắt đầu, chỉ có mình Chu Thiền chạm vào của tôi.
Cô ta nói lớp trang điểm của tôi hơi lem, muốn giúp tôi dặm lại, tiện tay nhét luôn chiếc vào túi xách mang theo bên mình.
Sau , lại “vô tình” làm rơi túi xuống đất, đồ đạc văng tung toé, cô ta quýnh quáng nhặt nhạnh món. Mãi đến cuối cùng mới “tìm thấy” của tôi và trả lại.
Tin nhắn kia, chính là được gửi đi vào lúc .
Thời điểm khớp hoàn hảo đến mức không thể nghi ngờ.
Tôi nhìn chằm chằm Chu Thiền, khóe môi nhếch lên.
Thì ra là vậy. Cô ta vốn chờ xem trò hay của tôi.
Người bạn thân tốt đẹp lắm.
“Vi Vi?” Cố Nghiễn đã trầm hẳn xuống, mang theo sự áp chế không cho cãi lại. “Đừng làm loạn , mọi người đều đang nhìn.”
Anh ta vươn tay muốn kéo tôi lần , tác xen lẫn cưỡng ép.
, mỗi lần anh ta thế , tôi thường mềm lòng ngay.
Nhưng hôm nay thì không.
Tôi dứt khoát tránh khỏi, hành gọn gàng, dứt dạt.
, dưới nhìn của hàng trăm cặp mắt, tôi giơ tay lên.
Không do dự.
“Bốp!”
Một cái tát giòn giã, dứt khoát hạ xuống gương mặt điển trai, giờ đã biến sắc vì kinh hãi của Cố Nghiễn.
Cả hội trường chết lặng.
Đến cả tiếng thở không còn.
Chỉ có bản “Hành khúc đám ” vẫn cố chấp vang lên, lạc lõng đến nực cười.
Tôi hất mạnh bàn tay vừa tê rần sau cú tát, ngẩng đầu nhìn MC đã chết lặng và toàn bộ dàn khách mời đang trố mắt sững sờ. tôi không lớn, nhưng vang đủ rõ ràng:
“Đám , ai muốn thì cứ .”
“Còn tôi, dừng ở đây.”
Tôi giật phăng tấm khăn voan trên đầu, ném mạnh xuống đất.
Tấm voan trắng muốt lập tức dính bụi, giống như một mảnh giẻ bị vứt bỏ.
Trên đôi cao gót Jimmy Choo mới mua hợp với váy , gót đã cọ rát đến bật máu gót chân, tôi xoay người bước đi.
Phía sau, cả hội trường rơi vào một khoảng lặng như nổ tung trong im bặt.
tiếng gầm giận dữ của bố anh ta – Chủ tịch Cố – chấn cả khán phòng:
“Thẩm Vi ! Cô đứng lại cho tôi!”
Cố Nghiễn gằn lên, mang theo cơn phẫn nộ khó tin:
“Thẩm Vi ! Cô phát điên cái vậy?!”
Tiếng mẹ tôi lạc đi trong nức nở:
“Vi Vi! Trời ơi, con làm cái thế !”
Và xen lẫn đâu là tiếng kêu giả dối, nửa khóc nửa gào của Chu Thiền:
“Nghiễn ca! Mặt anh! Vi Vi, cậu hiểu lầm ! Mau quay lại giải thích đi!”
Chỉ thấy ồn ào, hỗn loạn.
Tôi không thèm ý đến kỳ ai.
Nắm chặt vạt váy nặng nề, tôi thẳng lưng, bước dọc theo con đường trải đầy cánh hoa hồng đỏ rực, như đang đi xuyên qua một giấc mơ hoang đường.
Gót cao gót dẫm lên cánh hoa tươi, nghiền nát, nhuộm đỏ cả mũi .
Ra khỏi cánh cửa lớn xa hoa của khách sạn, gió đầu hạ thổi lùa vào mặt, mang theo oi nồng.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Trong không khí, không còn mùi rượu sâm panh, không còn mùi gỗ trầm hương quen thuộc trên người Cố Nghiễn .
Chỉ còn lại mùi khói xe xộc thẳng vào mũi.
Cái thật đến mức khiến người ta muốn khóc.
lại rung lên lần .
Vẫn là số ấy.
Lần là một bức ảnh.
Ảnh đã cũ, độ phân giải thấp.
Bối cảnh là con đường rợp bóng cây trong khuôn viên đại học.
Một cô gái mặc váy trắng, nghiêng người buộc dây , tóc dài như thác đổ, đường nét gương mặt nghiêng thanh thoát mềm mại.
nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống, bao phủ lấy cô, đẹp đến mức như một bức tranh.
Dưới bức ảnh kèm theo một dòng chữ:
“Lâm Kiều Nguyệt. Mối tình đầu của Cố Nghiễn. Ba năm qua đời trong tai nạn xe.
Nhìn lại gương mặt nghiêng của cô ấy, soi gương nhìn mình đi, Thẩm Vi – cô chỉ là kẻ thay thế rẻ tiền mà thôi.”
Bàn tay tôi run lẩy bẩy, suýt không cầm nổi .
Dạ dày như bị ai khuấy tung lên.
Không .
Không vì lần đầu Cố Nghiễn gặp tôi ở triển lãm tranh, anh ta lỡ tay làm đổ ly sâm panh.
Không vì anh ta luôn thích ngắm dáng tôi cúi đầu đọc sách.
Không vì anh ta luôn nói tôi mặc đồ trắng là đẹp nhất.
Không vì mỗi khi say, bàn tay anh ta vô thức mân mê gương mặt nghiêng của tôi, nhưng mắt lại trống rỗng, miệng lẩm bẩm những âm tiết không ai hiểu nổi.
“Nguyệt…”
Lúc tôi còn ngây ngô tưởng rằng anh ta đang gọi mình là “Vi Vi”.
Tim tôi như bị một bàn tay bóp chặt, đau đến mức không thở nổi.
“Kẻ thay thế rẻ tiền.”
Năm chữ ấy như một dấu ấn khắc thẳng vào linh hồn tôi, nóng rát đến mức bỏng cháy.
Tôi chống tay vào bức tường băng, nôn khan vài lần nhưng chẳng thể nôn ra được .
Chỉ có nước mắt, ngờ ào ạt trào xuống.
Không phải vì Cố Nghiễn.
Mà là vì chính bản thân tôi.
Vì ba năm qua, tôi đã ngu ngốc đem trái tim mình dâng trọn cho anh ta như một kẻ mù lòa.
Một chiếc Mercedes S màu đen lặng lẽ dừng lại mặt tôi, cửa kính hạ xuống.
Là lão Vương – tài xế nhà tôi, khuôn mặt ông vốn chẳng mấy khi lộ cảm xúc, giờ đây lại thoáng lo lắng và lực:
“Tiểu thư, ông bà dặn tôi đưa cô về nhà.”
Ông Vương là người lái xe lâu năm cho bố tôi, là người nhìn tôi lớn lên.
Tôi lau mặt, kéo cửa xe ngồi vào.
“Đến Đình Lan Uyển.” – tôi khàn khàn đến khó nghe.
Đình Lan Uyển – ngôi nhà tân hôn của tôi và Cố Nghiễn.
Đúng hơn, là căn biệt thự xa hoa mà Cố Nghiễn mua, lấy danh nghĩa làm tổ ấm mới cho cả hai. Anh ta còn tên tôi đứng trên giấy tờ, xem như một kiểu “thành ý” ngoài bản công chứng tài sản hôn nhân.
Lão Vương nhìn tôi qua gương chiếu hậu, mấp máy môi định nói , nhưng cuối cùng chỉ khẽ thở dài nổ máy.
Chiếc xe rời khỏi khách sạn, bỏ lại phía sau tất cả ồn ào và hỗn loạn.
trong túi rung lên dữ dội.
Tên Cố Nghiễn liên tục nhấp nháy trên màn hình.
Tôi bấm tắt nguồn.
Thế giới lập tức yên tĩnh.
Đình Lan Uyển nằm trong khu biệt thự cao cấp, đất vàng tấc đất tấc vàng.
Khóa vân tay nhận diện được tôi, vang lên một tiếng “tích” khẽ khàng, cánh cửa nặng nề mở ra.
Chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ trên trần toả ra sáng .
Căn phòng khách rộng lớn đến mức vang cả tiếng vọng.
Mọi thứ ở đây, từ bộ bàn ghế đến món trang trí nhặt, đều do chính tay Cố Nghiễn lựa chọn.
Anh ta nói: “Anh sẽ cho em một ngôi nhà hoàn mỹ.”
Nhưng giờ nhìn lại, cái “hoàn mỹ” chẳng khác nào một bàn thờ được bài trí tỉ mỉ, chỉ thờ phụng “Bạch Nguyệt ” đã chết.
Còn tôi – chỉ là món tế phẩm ngu ngốc, tự mình bước lên bệ thờ.
Tôi đi thẳng lên thư phòng tầng hai.
Cố Nghiễn có một thói quen: tất cả tài liệu quan trọng, anh ta đều lưu thêm một bản giấy ở đây.
Anh ta làm việc quá mức cẩn thận, thậm chí có ám ảnh cưỡng chế.
Tôi kéo ngăn tủ dưới cùng của bàn làm việc – cái ngăn có khóa số.
Mật mã ?
Tôi thử nhập sinh nhật mình.
Sai.
Thử nhập “ kỷ niệm” của chúng tôi.
sai.
Sai.
Tôi nhìn chằm chằm vào bàn phím của ổ khóa số.
Trong đầu chợt hiện lên cái tên trong tin nhắn kia — Lâm Kiều Nguyệt.
Tôi thử nhập sinh của cô ta.
Nhưng tôi nào biết sinh của cô ta. Tôi chỉ biết mỗi cái tên ấy thôi.
Ngón tay tôi như bị ma xui quỷ khiến, tự bấm ra một dãy số.