Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6.
“Chu Hải, ra đây cho tôi! Tám mươi vạn trong tài khoản đâu rồi?”
Tài khoản từ đến nay luôn do tôi quản lý, là số tiền tích góp bao năm vợ chồng cùng nhau phấn đấu.
Sau này khi tôi nhập viện, bất tiện trong việc toán, Chu Hải liền buộc tài khoản vào thoại của anh ta.
“… tôi không dùng app ngân hàng, nên nhờ mẹ tôi thao tác giúp. Vài bà bảo gửi ở ngân hàng này lãi suất thấp, nên đã chuyển sang tên bà, gửi ở ngân hàng khác rồi.”
Khoảnh khắc ấy, tai tôi ong ong, đầu óc như nổ tung.
Mỗi tôi tưởng như Chu Hải đã đạt đến giới hạn khốn nạn cuối cùng, thì sau anh ta vẫn có thể “vượt kỷ lục” một cách trơ trẽn hơn.
Tôi giơ , tát thẳng vào mặt Chu Hải một cái thật mạnh.
Anh ta còn chưa kịp phản ứng thì mẹ tôi đã xách dao bước ra, ánh lạnh băng:
“Chuyển tài sản hôn nhân một cách mờ ám ? nãy những lời anh nói, tôi đã ghi âm lại . Lúc cần, chúng ta sẽ kiện anh ra tòa.”
“Vợ , mẹ nói gì , sao anh nghe chẳng hiểu gì cả?” – Chu Hải vờ vĩnh, mặt dày đến mức khiến tôi buồn nôn.
Chu Hải ngồi trên giường, xoa cổ , giọng chậm rãi như thể khuyên bảo:
“Đều là người một , cần gì phải tính toán rạch ròi thế? Mẹ anh chỉ có một mình anh là con trai, đồ của bà chẳng phải cũng là của chúng ta sao? Em việc gì phải kích động như ?”
Chu Hải!
Trong lòng tôi có cả nghìn lời nói, nhưng ngay lúc này, cơn giận cực độ, tôi lại bất ngờ bình tĩnh đến lạ thường.
“Đồ của bà ấy? Chu Hải, lương của tôi gấp đôi anh. Tám mươi vạn kia, bảy mươi lăm vạn là tiền của tôi. Đồ của mẹ anh nằm ở đâu?”
Nói đến đây, Chu Hải ngẩng đầu lên:
“Đúng, vợ , em thông minh, anh không bằng em. Thế nên chuyện trong đều phải nhờ vào em cả.
Em bị bệnh, anh không xoay sở thế , tìm đến mẹ anh chẳng phải chuyện quá bình thường sao?”
Lại nữa rồi. Vòng vo luẩn quẩn, này đến khác.
“Được. Anh khỏi giả bộ nữa. Cuộc trò chuyện giữa anh và mẹ, tôi đã nghe cả rồi. Anh đã chọn cách này, thì cứ chuẩn bị mà nhận lấy hậu quả đi.”
Dứt lời, tôi thẳng laptop của Chu Hải vào bồn nước.
Trong là báo cáo dự án anh ta thức mấy đêm liền làm xong, định sau kỳ nghỉ sẽ mang về công ty họp.
Mất đi thứ , tôi xem ngày mai anh ta sẽ xoay sở ra sao.
7.
“Tôi không cố ý, tôi trượt thôi.”
Tôi bình tĩnh nói, rồi lượt luôn thoại, tai nghe, iPad cùng tất cả những thiết bị tử khác của anh ta mà tôi thấy vào trong nước.
Cảm giác như bản thân đứng sát bờ vực của sự loạn.
Trong lòng tôi không ngừng vang lên một câu hỏi: Tại sao mình lại phải sống cùng một người đàn ông như thế này?
Rõ ràng khi ở bên anh ta, tôi cũng từng là một cô gái xinh đẹp rạng rỡ, ai ai cũng khen tôi dịu dàng, đáng yêu. mà giờ đây, tôi lại biến thành một kẻ giống như dại.
Chu Hải tôi đồ, cuống quýt đến mức như phát , nhưng mẹ tôi đã kịp đóng chặt cửa phòng tắm.
Anh ta cuồng đạp cửa. Đến khi cửa bật tung, thì đống thiết bị kia cũng đã hoàn toàn hỏng.
“Hứa , mày đúng là đồ !”
“Ừ đấy, mà anh thì là thằng ngu. Thằng ngu chẳng phải sinh ra để xứng đôi đồ sao?”
Chu Hải cúi xuống kiểm tra mớ đồ tử tan tành. Tôi lại sợ anh ta quay sang gây hại cho mẹ và con, bèn nhanh chóng chớp thời cơ bước ra ngoài.
ra khỏi phòng, tôi lập tức nhét đồ vào mẹ:
“Mẹ, mẹ bế con về quê đi. Ở đây con không yên tâm.”
“Con định làm gì?”
“Làm những gì cần phải làm.”
Thực ra, tôi vốn không biến thành kẻ giống Chu Hải – hèn hạ, bẩn thỉu.
Nhưng đối phó một kẻ như thế, chỉ có cách dùng đúng thủ đoạn của hắn.
Mẹ không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ ôm cháu rời đi ngay trong đêm.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Sau tìm một khách sạn nghỉ ngơi, bởi ngày mai, tôi còn một trận chiến khốc liệt chờ.
8.
sau tôi về , Chu Hải đã ra ngoài, trong thì bừa bộn như bãi chiến trường.
Quần , giày dép của tôi bị xuống sàn.
Tôi lấy ra chiếc camera đã chuẩn bị sẵn, rồi gọi cho mẹ chồng:
“Mẹ, con ở cữ khó chịu lắm, mẹ đến chăm con đi.”
“Mẹ bệnh, không tiện đâu.”
“Thế ? Nhưng con được cô Hứa gửi clip mẹ nhảy quảng trường, hay là con cũng để cả làng cùng xem clip ‘người bệnh’ nhảy múa?”
“…Được rồi.”
Bà ta nghẹn lời, cuối cùng đành miễn cưỡng đồng ý.
đống hỗn độn trong , tôi ngồi giữa đống quần rác rưởi cũng không động đậy, chỉ lẳng lặng lôi riêng mấy chiếc váy lụa đắt tiền ra, cùng hộp trang sức thì tôi giấu kín đi.
Chẳng bao lâu mẹ chồng tới, cảnh tượng nhếch nhác liền kêu lên:
“Ối giời ơi, để mẹ dọn cho.”
Rồi bà gom đống quần vào máy . Tôi rõ bà ta tính toán gì. Chỉ chờ bà mở máy , tôi thuận bỏ đống sơ mi trắng của Chu Hải vào cùng.
Không lâu sau, Chu Hải trở về. thấy tôi, ánh anh ta bùng nổ.
Tôi nhanh nhẹn cúi đầu xin lỗi:
“Xin lỗi anh, ban ngày là em sai. Tám mươi vạn kia cứ để mẹ giữ, chúng ta yên ổn sống nhau.”
Ánh Chu Hải đảo mấy vòng, cuối cùng vẫn nén lại. Dù sao nếu thật sự ly hôn ầm ĩ, anh ta cũng chẳng có lợi ích gì.
“ đúng rồi, con thì đã để mẹ ruột em bế về quê rồi. Giờ em chưa tiện, nên con nhờ mẹ sang đây giúp.”
Miễn sao lợi ích của bản thân không bị đụng chạm, Chu Hải cái gì cũng gật gù cho qua.
Anh ta xụ mặt đi mua cả bộ thiết bị tử . Tôi chẳng những không khó chịu, còn hào phóng mua thêm cho anh ta loại cao cấp nhất.
“ điều thế này từ sớm thì có phải tốt không.”
Thế nhưng sau một đêm ngủ ngon, sau Chu Hải định thay quần đi làm thì phát hiện… tủ sơ mi của mình đã trống trơn.
“ của anh đâu?”
“Mẹ rồi mà.”
Anh ta cuống quýt, chạy ngay ra lục máy , phát hiện quần qua chẳng hề được mang đi phơi. Đám sơ mi trắng thì bị nhuộm màu loang lổ, nhem nhuốc.
“Mẹ, mẹ làm ăn kiểu gì thế này!”
Chu Hải không nhịn nổi, sớm đã lao vào phòng lôi mẹ mình dậy, xối xả chửi một trận.
Bà ta bị mắng đến mức mặt mày xám xịt, chỉ trừng tôi ánh oán hận.
Cuối cùng, Chu Hải bất đắc dĩ phải mặc lại chiếc qua ra khỏi .
Mẹ chồng vốn định mắng tôi, nhưng tôi đã nhanh chóng chặn :
“Mẹ, sau đồ thì chú ý một chút nhé. Mẹ xem, hại Chu Hải khổ sở thế kia.
, nay con mệt, chiều mẹ nấu cơm giúp nhé.”
Khuôn mặt bà ta đầy nhẫn nhục, miễn cưỡng gật đầu. Nhưng vào bếp thì chỉ nghe một trận loảng xoảng ầm ĩ vang ra.
“ ơi, rau thái thế đây?”
“ ơi, cái là dao thái rau ?”
Tôi lấy thoại ra, mở livestream.
“Để mọi người xem này, đây chính là mẹ chồng tôi. khi tôi bước chân về làm dâu, bà ấy nấu nướng đủ cả: chiên, xào, hầm, kho… cái gì cũng rành. mà từ lúc tôi về đây, bỗng dưng bà lại chẳng nhận ra nổi cái dao, cũng không cắt rau. Mọi người bảo thế có đáng sợ không?”
Căn bếp bị bà ta làm loạn lên, lúc quay người lại thì bà phát hiện tôi quay trực tiếp.
Thời nay người già cũng “đu trend” chẳng kém, ngày cũng xem livestream, huống chi tôi còn cài thêm định vị và thông báo đẩy.
Chẳng bao lâu, đám chị em già cùng dân làng đã thấy video tôi phát.
Có người để lại bình luận:
【Giỏi ghê, nói là đi chăm con dâu ở cữ, kết quả lại hóa thành công chúa rồi.】
Cũng có người không chịu nổi, tag thẳng tên mẹ chồng trong nhóm:
“ làm thì làm cho đàng hoàng, không thì thôi, chứ bày đặt giả bộ làm gì cho thêm xấu mặt?”
Mẹ chồng tin nhắn mà mặt đỏ bừng như máu dồn lên não.
Bà ta tức giận phịch con dao xuống, hậm hực bỏ đi.
Tôi thì chỉ mỉm cười. Buổi tối, tôi đặt đồ ăn ngoài, chờ Chu Hải về cùng ăn.
Ai ngờ anh ta bước qua cửa thì bị cái ghế đặt ở quật ngã, bàn trầy một lớp da.
“Ai để cái này ở đây? Ghế đáng lẽ phải để chỗ này sao?”
“Chiều nay mẹ để đấy.”
“Mẹ, con mời mẹ tới là để mẹ gây thêm rắc rối cho con ? Mẹ có nay con mất mặt thế vì mẹ không?”
Chu Hải lại xối xả mắng mẹ mình một trận. Dù có chửi tôi vài câu, nhưng trong bà ta, mọi lỗi đều do tôi xúi giục, đều tại tôi khiến bà bị con trai trách móc.
Càng hận tôi, tôi càng thấy hả hê.
Tôi liếc tờ lịch, trong lòng khẽ nhếch môi:
Đã đến lúc rồi. Ngày mai chính là buổi team building của phòng Chu Hải.
Sếp lớn của bọn họ đúng là “thần nhân”, năm cũng y nguyên một lịch trình: họp ở công ty, chiều cả phòng kéo nhau đi leo núi.
Tuy tôi không hiểu lắm cái phong cách kỳ quặc , nhưng lại rất thích kế hoạch này.
Buổi Chu Hải đi làm còn gọi dặn dò tôi:
“Em nhớ sạch đôi giày thể thao cho anh nhé. Mai chiều anh phải thể hiện thật tốt, tranh thủ tìm cơ hội nói chuyện sếp lớn, gỡ gạc lại vụ báo cáo bữa.”
Tôi nghe mà gật gù đồng ý ngay tắp lự.
Rồi cúp máy, tôi liền quay sang “giao” nhiệm vụ ấy cho mẹ chồng.