Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

17

Hôm đó tôi trò chuyện với rất lâu.

hiểu rõ: ép duyên chẳng bao giờ có trái ngọt, cảm thấy tiếc nuối.

ăn cơm, không cười nhiều, tôi nhìn ra được thực sự thích Khải Khải.

Thế là tôi đề nghị gọi nuôi, như trở thành bà ngoại nuôi của Khải Khải, nhà chúng tôi cũng tiện qua lại.

ngẩn người vài giây, rồi nở nụ cười rạng rỡ.

Mục thì chẳng quan tâm, miễn không bắt anh ta đi xem mắt là được.

Tôi bắt đầu làm việc công được một tuần, dần dần lấy lại phong độ ngày xưa.

Tưởng đâu ngày tháng cứ bình lặng như , không ngờ lại gặp Tống Tâm Nguyệt tại công .

Cô ta đi thẳng vào văn của Tống Trì, thoải mái như về nhà.

Các đồng nghiệp tụ tập tám chuyện: “Cô Tống lại đến Tổng Tống nữa rồi. Nghe nói người chuẩn bị đính cuối năm nay. Từ sau cô ta về nước, chăm đến công hẳn lên.”

“Coi bộ sau chỉ còn Tổng độc thân thôi…”

“Ờ… thôi tôi cũng được. cậu không biết à? tháng trước trong tiệc công , cô ta lên giường với Tổng Tống, giờ có rồi, nên sự mới bị đẩy nhanh đó.”

“Tuy thủ đoạn hơi phèn, công nhận hiệu quả.”

Tôi siết chặt tập báo cáo phân tích trong tay, cười lạnh.

Thì ra có người vượt ngàn dặm về nước… là đúng một con rùa xanh.

còn không chỉ có một con.

Tất nhiên, đó chỉ là suy đoán của tôi.

Tan ca, tôi nhắc Mục chuyện .

Dù gì giữa tôi và Tống Tâm Nguyệt cũng có “ân oán cá nhân”.

Hiếm Mục nghiêm túc: “ ra không chỉ cô nghi. Tôi và lão Tống từng bàn rồi. Hôm đó lão ta say như chết, làm đụng nổi một cô nàng chỉ uống nước ép?”

“Nói là đính bên gia đình sắp đặt. Cô ta nước suốt, bọn họ chẳng có tí tình cảm nào. Từ cô ta về nước thì bám sát lão Tống, thả thính liên tục.”

“Chứ cho dù có va chạm ngờ, thì súng cũng phải… dựng lên đã chứ…”

Nói tới đây, anh ta ho khan dữ dội.

“Xin lỗi nhé em gái, anh lại lỡ miệng thô tục rồi.”

Tôi cười lắc đầu.

Từ sau hiểu lầm được gỡ bỏ, tôi và Mục xem như thành anh em kết nghĩa.

Anh ấy thô lỗ rất cẩn trọng.

Chuyện anh ấy nói thì hợp lý hơn.

Anh và Tống Trì là anh em thân thiết, bình thường không can thiệp chuyện riêng của nhau, lần thì khác.

Danh dự đàn ông, không thể bị làm nhục.

Ba ngày sau, mọi chuyện vỡ lở.

Đứa con trong bụng Tống Tâm Nguyệt là kết quả của một đêm tình trong buổi dạ tiệc hóa trang nước ba tháng trước.

Ban đầu cô ta định phá , không biết vì lại đổi ý.

Tống Trì cầm được bằng chứng, tức đến phát run, lập tức báo về bên gia đình.

nhà cãi nhau to.

Tống Tâm Nguyệt quỳ gối cầu xin Tống Trì đừng hủy , bị cha giận tím mặt kéo về.

Mục kể lại, hôm đó bà cụ nhà họ Tống suýt nữa lao vào đạp người.

Một đêm thôi, chuyện cô ta cố nhét con rơi vào nhà họ Tống đã lan khắp công , dư luận rối như tơ vò.

Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu bay khắp nơi.

Chỉ có thể trách cô ta tự chuốc lấy.

18

Chuyện kéo dài cả tuần còn người bàn tán.

Tống Tâm Nguyệt dám đến Tống Trì.

tôi đem tài liệu tới, vừa vặn thấy anh ta mặt đen như than đuổi cô ta ra .

“Cô làm gì đây?”

Tống Tâm Nguyệt trừng mắt nhìn tôi “Là cô ly gián! Là cô hại tôi!”

Cô ta như được lý do, bám chặt lấy tay Tống Trì, nước mắt đầm đìa: “Tống Trì, đứa bé sự là của anh! Những chuyện nước đều do Tần Cầm bịa đặt. Chồng cô ta luôn thích tôi, sau còn ly với cô ta nữa. Cô ta ghen nên cố tình trả thù! Anh phải em!”

Khuôn mặt từng kiêu sa giờ đầy vẻ tiều tụy, dấu nước mắt giăng khắp.

Tôi chỉ lặng lẽ nhìn cô ta, chẳng cần biện giải.

Tống Trì là người thông minh, anh ta chỉ những gì mình thấy.

Anh ta đẩy Tống Tâm Nguyệt ra, giọng đầy ghê tởm: “Thám tử riêng đã được người đàn ông hôm đó rồi. Là người Trung Đông. Sau đêm đó, hắn còn giữ đồ cá nhân của cô. Muốn xem ảnh không?”

Như bị đánh trúng huyệt, cô ta ngồi bệt xuống sàn.

Vẻ mặt ngây dại, lại cười khổ có lẽ hối hận rồi.

Tôi đi ngang qua, từ đầu đến cuối không nói một lời.

Sau đó cô ta không còn đến công nữa.

Nghe nói bị bố ép đi phá .

Thời gian trôi qua, mọi người cũng dần lãng quên.

Cho đến một người phụ nữ khác xuất hiện

Trương Yến chống nạnh, không màng thể diện gào to trước cửa văn : “Tần Cầm! Con đàn bà giết người, cút ra đây cho bà!”

Tất cả đều kinh hãi.

Chỉ mình tôi là không ngờ.

Tống Tâm Nguyệt cắm vào Tống Trì không được, thì chẳng phải còn Trần Kha ?

Biết tôi làm đây, kiểu gì cô ta cũng mách với Trương Yến, rồi thêm mắm dặm muối bôi đen sự .

Đôi mắt tròn nhỏ của bà ta lia qua lia lại, cuối cùng nhắm thẳng về phía tôi.

“Mày độc ác! Cướp Khải Khải, cướp cả nhà, chưa đủ à? Biết rõ Tâm Nguyệt có , chọc cho nó sẩy ! Đó là cháu tao! Mày dám?”

Bà ta lao tới định đánh tôi.

Mấy chị em tôi nhanh tay kéo lại, đồng nghiệp nam cũng vội chạy đi gọi giám đốc.

“Thả ra! Tao phải trả thù cho cháu tao…”

Bộ dạng điên cuồng gào khóc ấy khiến tôi phì cười.

“Con điếm! Mày cười cái gì?”

Bà ta trừng mắt, bị phản ứng của tôi làm khựng lại.

“Tính toán giỏi như bà, gặp Tống Tâm Nguyệt lại lú thế? Ép con trai làm bia đỡ đạn, đúng là trò cười.”

Tôi bước lên, đối diện với bà ta, chẳng hề sợ hãi: “Trần Kha có bao nhiêu đứa con riêng kia tôi không quan tâm. nếu còn dám gây sự với tôi, tôi tuyệt đối không tha!”

Ánh mắt bà ta thoắt lạnh, vùng khỏi tay người khác.

Trước đi còn quăng lại một câu: “Chờ đấy, tao trở lại xử mày!”

Tống Trì vừa đúng đi ngang, khẽ lắc đầu cười lực: “Xem ra nhà chồng cũ của cô bị lừa còn thảm hơn tôi. Cần tôi đưa bằng chứng cho bà cụ xem không?”

“Không cần. Người đã bị mở mắt bằng mỡ, càng nhìn thấy sự lại càng không .” Tôi lạnh nhạt đáp.

Thứ lợi đó, Trần Kha còn sung sướng nhận, chẳng phải ?

19

Tôi thừa hiểu nhân phẩm của bà ta Trương Yến thấp đến mức nào.

đề bà ta đến công gây chuyện, tôi đã dặn bảo vệ, nếu thấy bà ta bước vào thì lập tức chặn lại.

đã hơn nửa tháng trôi qua không có động tĩnh gì, khiến tôi không khỏi nghi ngờ.

Tôi không bà ta dễ dàng buông tha như .

Chỉ sợ bà ta âm thầm mưu tính chuyện xấu.

Bị đâm sau lưng mới là thứ khó bị nhất.

Có lẽ trực giác của tôi khá chính xác, hôm đó công họp, cha tôi gọi tới tận 5 cuộc liên tiếp.

Lòng tôi bỗng dâng lên một nỗi an.

Cha tôi vốn là người điềm đạm, nếu không phải chuyện khẩn cấp, ông không làm phiền tôi bận.

Tôi ra hiệu với Tống Trì rồi rời khỏi họp ra nhận điện thoại.

Vừa bắt máy, giọng cha tôi đã lạc đi, mang theo tiếng nức nghẹn: “Tiểu Cầm, Khải Khải mất tích rồi!”

Cô giáo trường mẫu giáo nói là bà nội của thằng bé đến đón, bảo rằng ông nội bệnh nặng, muốn gặp cháu lần cuối.

Tôi đoán ông cụ dưới suối vàng chắc lại bị chọc tức thêm lần nữa.

Chuyện xảy ra quá ngờ, cô giáo cũng không nghi ngờ gì.

Xem sổ thông người thân thấy có tên bà ta nên mới đưa đi.

Dạo tôi bận công việc nên chưa kịp cập nhật lại thông trên sổ, ai ngờ lại bị bà ta lợi dụng kẽ hở đó.

“Ba đến nhà bà ấy rồi không thấy ai cả, giờ phải làm hả Tiểu Cầm?”

Cha tôi lo lắng đến mức cuống cuồng.

Tôi bảo ông cứ về nhà trước, đợi tôi được Khải Khải rồi về sau.

Bình tĩnh lại, tôi gọi cho Trần Kha.

Chưa kịp hỏi, hắn đã tự lảm nhảm, chẳng rõ bà hắn ại làm cái trò gì nữa.

Quả nhiên là không đánh khai.

Tôi cố kiềm chế cơn giận muốn phun ra, lạnh giọng: “Anh từng cam kết quyền nuôi con thuộc về tôi. Bây giờ tôi đã có công việc ổn định, ngày mai chính thức đi làm thủ tục. Còn nữa, tôi cho anh nửa tiếng đưa thằng bé về, nếu không tôi báo công an. Tội danh bắt cóc trẻ em anh cũng hiểu rõ hậu quả rồi đấy.”

“Tần Cầm!Đó là tôi, là bà nội ruột của Khải Khải, em phải làm gắt như ? Hơn nữa quyền nuôi con bây giờ thuộc về tôi, em báo công an cũng vô ích thôi!”

Giọng hắn đầy mãn, trách móc: “Với lại đừng quên, chính em là người khiến đứa con trong bụng Tâm Nguyệt không giữ được!”

Tôi bật cười khinh bỉ, chưa bao giờ cảm thấy coi thường hắn đến : “Anh đừng nói với tôi là anh sự cái đó là của anh? Dùng não suy nghĩ đi, nếu cô ta yêu anh , thì ngày xưa đã không ra nước và nghe theo bố đính với người khác rồi.”

“Cái ‘nữ thần’ trong lòng anh, với người khác cũng chỉ là công cụ sưởi ấm giường thôi.”

“….”

Trần Kha lặng thinh.

Hắn không phải chưa từng nghi ngờ, chỉ là không dám đối diện với sự .

Tống Tâm Nguyệt với hắn là mối tình đầu, là giấc mộng thời thanh xuân.

Giấc mộng ấy giờ đã tan nát, chỉ là hắn không chịu tỉnh lại.

Tùy chỉnh
Danh sách chương