Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Một khoảng lặng rất dài.

Rồi cuối cùng, cô ấy cất tiếng:

“Chiều mai, 3 . Cổng trường mẫu giáo Đồng Tâm.”

Khi trời sáng, Ôn Tử Hiên tỉnh dậy, trông khá hơn nhiều.

“Dì ơi…”

Cậu rụt rè hỏi tôi.

“Con có gây rắc rối gì không?”

Tôi lắc đầu, đưa cho cậu cốc nước ấm.

“Không đâu.”

Lam Thế Kiệt quay lại với bữa sáng. tôi đang nói chuyện với thằng bé, sắc mặt anh ta dịu đi đôi chút.

“Con trai, đỡ hơn chưa?”

Anh ta đưa tay xoa đầu Ôn Tử Hiên.

Thằng bé gật đầu, nhưng ánh mắt lại hướng về phía tôi.

“Dì ơi… con được đi ngắm sao nữa không?”

Câu hỏi khiến ngực tôi nghẹn lại.

“Dĩ là được.”

“Nó cần nghỉ ngơi.”

Lam Thế Kiệt cau mày.

“Đừng chiều nó quá.”

Ôn Tử Hiên lập tức co người lại, im bặt.

Tôi nhận ra ánh mắt Lam Thế Kiệt nhìn mình đã thay đổi – có phần đắc thắng.

Anh ta nghĩ tôi đã mềm lòng.

Buổi chiều, tôi cớ đến văn phòng luật sư, rồi lái xe thẳng đến trường mẫu giáo Đồng Tâm.

Tô Tây rất giống Tô Mộng trong ảnh, chỉ khác ở ánh mắt sắc hơn.

“Tử Hiên thế rồi?”

Đó là câu đầu tiên cô ấy hỏi.

“Hết sốt rồi.

Hiện đang theo dõi thêm ở bệnh viện.”

Cô ấy thở phào, rồi dẫn tôi vào một lớp nhỏ.

“Tô Mộng Lam Thế Kiệt là bạn đại .”

Cô ấy nói thẳng vào vấn đề.

“Yêu nhau 4 năm.

Ra trường, anh ta vì nghiệp đá chị tôi để cưới cô.”

Tôi siết chặt quai túi.

chia tay, chị tôi mới biết mình mang thai.”

Tô Tây bật cười chua chát.

“Chị ấy ngốc. Cho rằng con là lựa chọn của riêng mình nên không quấy rầy chồng cô.”

đó thì sao?”

“Sao nữa?”

Mắt cô ấy đỏ lên.

“Chị tôi một mình nuôi con, cho đến năm ngoái…”

“Tai nạn giao thông?”

Tô Tây ngẩng phắt lên.

“Sao cô biết?”

“Tôi điều tra được.”

Tôi ngập ngừng.

“Có một số điểm đáng .”

“Dĩ là có!”

Cô ấy kích động.

“Chị tôi chưa bao lái xe khi say!

Hôm đó, chị ấy đang trên đường đón Tử Hiên!”

Tim tôi đập thình thịch.

“Đón Tử Hiên?”

“Hôm đó, thằng bé đột ngột sốt cao ở trường.”

Tô Tây cắn môi.

“Chị tôi nhận được điện thoại, liền vội vàng đi.

Kết quả là…”

“Lúc đó, Lam Thế Kiệt đang ở đâu?”

“Hắn nói đi công tác Quảng Châu.”

Tô Tây cười .

“Nhưng tôi đã kiểm tra vé máy bay.

Hắn chưa từng lên máy bay.”

Một giả thuyết kinh hoàng lặng lẽ hình thành trong đầu tôi.

“Trước khi xảy ra tai nạn, Tô Mộng Lam Thế Kiệt có liên lạc không?”

Vẻ mặt Tô Tây trở nên phức tạp.

“Có.

Chị tôi… từng muốn anh ta nhận lại Tử Hiên.”

“Hắn ta từ chối?”

“Không, hắn đồng ý.”

Tô Tây cười chua chát.

“Với điều kiện: chị tôi tên căn cho hắn.”

Toàn thân tôi toát – căn đó chính là căn hắn dùng tiền tiết kiệm chung của chúng tôi để mua.

“Tô Mộng đồng ý sao?”

“Vì Tử Hiên, chị ấy có thể đồng ý mọi thứ.”

Nước mắt lăn dài trên má Tô Tây.

“Thủ tục tên vừa xong, thì…”

Thì Tô Mộng chết.

căn ấy, nghiễm được chuyển tên người thừa kế duy – Ôn Tử Hiên.

Với người giám hộ hợp pháp là Lam Thế Kiệt tạm thời quản lý.

Một kế hoạch hoàn hảo.

“Tử Hiên biết những chuyện không?”

Tôi hạ giọng hỏi.

Tô Tây lắc đầu.

khi chị tôi mất, Lam Thế Kiệt đột ngột xuất hiện, giành quyền nuôi con.

Tôi từng muốn tranh chấp, nhưng luật sư tôi không có cơ hội thắng.”

Cô ấy bất chợt nắm tay tôi.

“Luật sư Ôn, tôi xin cô…

Trả Tử Hiên lại cho tôi.

Nó là đứa duy lại của họ Tô…”

“Nó hiện đang là người vô quốc tịch.”

Tôi cười gượng.

“Không đi đâu được cả.”

Tô Tây buông tay tôi ra, lùi lại một bước.

“Cô… làm có chủ ý à?”

“Lúc đầu là .”

Tôi thừa nhận.

“Nhưng thì…”

thì tôi không mình muốn gì nữa.

Trở lại bệnh viện, Ôn Tử Hiên đang vẽ tranh.

“Dì ơi!”

Thằng bé reo lên khi tôi.

“Dì xem con vẽ thiên hà Tiên Nữ nè!”

Trên giấy là một dải ngân hà nguệch ngoạc, nhưng có thể nhìn chăm chút trong từng nét bút.

“Đẹp lắm.”

Tôi nói chân thành.

Nó lại lôi thêm một bức nữa từ dưới gối.

“Cái con tặng dì.”

Trong tranh là người đang nắm tay nhau dưới bầu trời đầy sao – hai người lớn một đứa trẻ.

Tôi nghẹn họng, cổ bị thứ gì đó chặn lại.

Chúng ta có thể sống cùng nhau.”

Tử Hiên lí nhí nói.

“Thật không dì?”

Lam Thế Kiệt bước vào, nở nụ cười đắc thắng:

“Mẹ đương sẽ sống cùng Tử Hiên rồi.”

Tôi không đáp.

Chỉ cẩn thận gấp bức tranh lại, đặt vào ví.

Tối hôm đó, tôi chủ động nói sẽ ở lại trông thằng bé.

Lam Thế Kiệt cho rằng đó là dấu hiệu tôi mềm lòng, liền vui vẻ đồng ý về nghỉ.

Đợi đến khi Ôn Tử Hiên ngủ say, tôi mở máy tính, bắt đầu sắp xếp hồ sơ kiện ly hôn.

Lão Trần gửi đến đoạn video đã phục hồi từ camera ở gara.

Hình ảnh mờ, nhưng vẫn nhìn bóng dáng Lam Thế Kiệt lảng vảng quanh xe của Tô Mộng.

Không bằng chứng trực tiếp, nhưng đủ đáng .

Tôi tắt máy tính, nhìn Ôn Tử Hiên đang nằm ngủ yên bình.

Ánh trăng xuyên qua rèm cửa, rọi lên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy.

Yên lặng.

Mỏng manh.

vô tội.

Nếu vụ tai nạn của Tô Mộng thực là do Lam Thế Kiệt gây ra.

Thì Ôn Tử Hiên chính là nhân chứng duy .

Tôi chợt nhớ đến cơn ác mộng thằng bé từng nói.

Mẹ gọi trong bóng tối.

Nói rằng lắm.

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng tôi.

Điện thoại rung.

Tin nhắn từ luật sư Lâm:

“Thủ tục từ bỏ quốc tịch đã hoàn tất.

Nhưng có vấn đề – giấy chứng tử của mẹ đứa trẻ có dấu hiệu bị chỉnh sửa.”

Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn ấy.

Trong đầu hình thành một kế hoạch táo bạo hơn.

Nếu Lam Thế Kiệt thực làm giả giấy chứng tử của Tô Mộng…

Thì trên pháp lý, Ôn Tử Hiên vẫn một người thân khác.

Tô Tây.

6

Ngày Ôn Tử Hiên xuất viện, trời nắng đẹp.

“Dì ơi… Con thật có thể đi sao?”

Cậu bé đeo chiếc cặp mới, ngước lên hỏi.

“Dĩ rồi.”

Tôi giúp cậu bé chỉnh lại khăn quàng đỏ.

“Nhưng làm thủ tục chuyển trường trước đã.”

Lam Thế Kiệt liếc tôi qua gương chiếu hậu.

chắc chắn muốn cho nó chuyển trường à?”

“Trường cũ xa quá.”

Tôi bình thản.

“Tôi đã liên hệ xong với Trường Tiểu Thực nghiệm số 2, gần .”

Khoé miệng anh ta khẽ cong lên – ràng cho rằng tôi chấp nhận hiện thực.

Hiệu trưởng trường là bạn đại của tôi, nên thủ tục làm rất thuận lợi.

“Đây là ‘con trai’ cô à?”

Thầy Lâm hỏi nhỏ bên ngoài văn phòng.

“Không giống cô chút .”

“Giống nó.”

Tôi điềm đáp.

Ôn Tử Hiên rụt rè đứng bên cạnh, tay bám chặt vạt áo tôi.

“Đừng lo.”

Tôi ngồi xuống ngang tầm mắt cậu bé.

“Thầy Lâm là bạn dì, sẽ giúp con làm quen với mọi thứ.”

Thằng bé gật đầu, ánh mắt lo âu dần dịu lại.

Tuần đầu tiên trôi qua bình yên.

Đến thứ Tư tuần thứ hai, tôi nhận được cuộc gọi từ giáo viên chủ nhiệm:

“Luật sư Ôn, chị có thể đến trường một chuyến không?

Tử Hiên vừa có mâu thuẫn với bạn cùng lớp.”

Tôi lập tức gác công việc lại, chạy ngay đến trường.

Trong văn phòng, Ôn Tử Hiên đứng ở một góc, trên mặt có vết cào, đồng phục bị rách.

Đối diện là một cậu bé mập cao hơn hẳn, đang vênh váo làm mặt xấu trêu chọc thằng bé.

“Chuyện gì đã xảy ra?”

Tôi hỏi giáo viên chủ nhiệm.

“Là… Tử Hiên bạn Triệu Minh có xô xát…”

Cô giáo có vẻ khó xử.

“Thật ra không đánh nhau, chủ yếu là Triệu Minh ra tay trước…”

“Hắn nói con là đồ không cha không mẹ!”

Tử Hiên bất ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng.

“Nói con không có mẹ!”

Tim tôi bị kim châm.

“Bạn Triệu Minh,” – Tôi quay cậu bé mập. – “Tại sao con lại nói ?”

“Vì ai nói thế!”

Cậu ta gân cổ cãi.

“Hôm trước bạn ấy đến đón, bọn con đều nghe gọi ‘dì’ là ‘mẹ’, bạn ấy quyết không chịu gọi!”

Tôi hít một hơi thật sâu, kiềm lại cơn giận, rồi quay cô giáo:

“Trường cô cho phép bắt nạt đường sao?”

Cô giáo hoảng hốt.

“Luật sư Ôn, chỉ là trẻ con… hiểu lầm chút thôi…”

“Bạn Triệu Minh!” – Tôi ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu ta. – “Mẹ của Tử Hiên đã mất. Bây tôi là mẹ mới của bạn ấy.

Con nói không chỉ làm Tử Hiên tổn thương, khiến mẹ bạn ấy trên trời đau lòng.

Con nghĩ có đúng không?”

Cậu bé sững người, ràng không tôi nói thẳng .

“Xin lỗi đi.”

Tôi đứng dậy.

“Nếu không, tôi buộc nhờ đến Phòng Giáo dục can thiệp.”

Sắc mặt cô giáo thay đổi ngay:

“Triệu Minh! Mau xin lỗi!”

Cậu bé mập lúng túng không tình nguyện:

“…Xin lỗi.”

Tôi nắm tay Ôn Tử Hiên rời khỏi văn phòng.

Bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay tôi vẫn run nhẹ.

“Dì ơi…”

Ra đến cổng trường, thằng bé bỗng dừng lại.

“Con… có thể gọi dì là mẹ không?”

Ánh nắng rọi lên gương mặt nhỏ xíu ngẩng cao của cậu, vừa nghiêm túc, vừa mong manh.

Tôi nghẹn họng.

“Tại sao con lại muốn gọi dì là mẹ?”

“Vì…”

Cậu cúi đầu.

“Gọi thì… tụi nó sẽ không cười con nữa.

Với lại… dì tốt với con lắm…”

Tôi ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm cậu.

“Không, Tử Hiên.

Đừng vì người khác thay đổi chính mình.

Khi con thực muốn gọi… thì hãy gọi.

Được không?”

Cậu tựa vào vai tôi gật đầu.

Tóc cậu khẽ cọ vào cổ tôi, khiến tôi cảm ngứa ngáy ấm áp đến lạ.

Khoảnh khắc đó, tôi chợt nhận ra – đứa trẻ … đã lặng lẽ bước vào tim tôi từ lúc không hay.

Tối hôm đó, khi biết chuyện ở trường, Lam Thế Kiệt nổi giận đùng đùng.

“Đứa dám nói con tôi là đồ không cha không mẹ? Mai tôi đến trường làm !”

giải quyết xong rồi.”

Tôi đáp thản , vừa gắp cho Ôn Tử Hiên một miếng cá.

Lam Thế Kiệt nhìn tôi, rồi lại nhìn Tử Hiên đang cúi đầu ăn cơm, sắc mặt có phần phức tạp.

“Tĩnh Đàm…”

Hiếm hoi lắm anh ta mới mềm giọng .

“Cảm ơn .”

Tôi không trả lời, chỉ nhắc Tử Hiên:

“Ăn xong nhớ uống thuốc.”

Trước khi đi ngủ, Tử Hiên kéo tôi vào phòng, ra vẻ thần bí:

“Dì ơi, con có cái muốn cho dì xem.”

Thằng bé lôi từ trong cặp ra một bài kiểm tra Toán được điểm tuyệt đối, hớn hở giơ lên trước mặt tôi.

“Giỏi quá!”

Tôi khen chân thành.

“Muốn được thưởng gì ?”

Thằng bé lắc đầu, rồi bất nhào vào lòng tôi:

“Dì vệ con… là phần thưởng tốt rồi.”

Tim tôi mềm nhũn, nhẹ nhàng vỗ lưng nó.

Chờ nó ngủ say, tôi quay lại phòng làm việc, tiếp tục sắp xếp hồ sơ ly hôn.

Lão Trần gửi email mới:

“Lam Thế Kiệt có quan hệ mờ ám với thực tập sinh tên Dương Liễu, có ghi nhận vào khách sạn cùng nhau.”

Đính kèm là vài tấm ảnh mờ, nhưng vẫn ràng là anh ta đang ôm một cô gái trẻ bước vào khách sạn.

Thời gian ghi trên ảnh chính là tuần trước, lúc Ôn Tử Hiên đang sốt cao nhập viện.

Tôi bật cười , đưa những bức ảnh đó vào tập hồ sơ bằng chứng.

Điện thoại sáng lên, là tin nhắn của Tô Tây:

“Tìm nhật ký của chị gái rồi, có phát hiện quan trọng. Mai gặp nhé?”

Tôi đáp lại: “10 sáng, chỗ cũ.”

Sáng hôm , tôi gặp lại Tô Tây ở cổng trường mẫu giáo Đồng Tâm.

Cô ấy mắt đỏ hoe, đưa tôi một quyển sổ màu hồng:

“Trang cuối cùng.”

Tôi lật đến trang cuối, nét chữ mềm mại của Tô Mộng hiện .

“Thế Kiệt cuối cùng đồng ý nhận Tử Hiên, điều kiện là chuyển nhượng căn .

Vì con, mình sẵn sàng làm mọi thứ.

Hôm nay phát hiện ra đã có thai… chưa nói cho anh ấy biết.

Lần định giữ được đứa bé…”

Ngày ghi trên đó là một ngày trước tai nạn.

Tôi nghẹn thở:

“Cô ấy mang thai sao?”

Tô Tây gật đầu:

“Trong báo cáo khám nghiệm tử thi không hề nhắc đến chuyện , điều đó có nghĩa…”

“Có nghĩa là báo cáo đã bị can thiệp.”

Tôi đóng quyển sổ lại.

“Cho tôi mượn photo bản được không?”

“Bản gốc thì không.”

Tô Tây rút tay lại.

“Nhưng đã chụp lại rồi.”

Cô ấy gửi cho tôi vài bức ảnh, trong đó có trang cuối cùng.

“Luật sư Ôn…”

Tô Tây bất nắm tay tôi.

“Tử Hiên vẫn ổn chứ?”

Tôi nghĩ đến cái ôm tối qua.

“Nó đang dần thích nghi.”

“Lam Thế Kiệt đối xử với nó thế ?”

“Bề ngoài thì ổn.”

Tôi ngập ngừng.

“Nhưng… đa phần là diễn cho tôi xem.”

Tô Tây cắn môi:

khi chị tôi mất, tiền hiểm bị Lam Thế Kiệt hết, nói là để nuôi Tử Hiên…”

“Tiền hiểm?”

Tôi cau mày.

“Bao nhiêu?”

“Hai triệu.”

Tô Tây cười .

“Người thụ hưởng ban đầu là , nhưng một tháng trước tai nạn đã bị đổi thành Tử Hiên.”

Lại thêm một “trùng hợp”.

Rời mẫu giáo, tôi đi thẳng đến văn phòng luật.

“Luật sư Lâm!” – Tôi hỏi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương