Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8

Luật sư của hắn thông báo:

chủ của tôi… bị ốm nặng,” đồng thời đề nghị hoãn xử.

“Bác .” – Thẩm phán dứt khoát.

“Phiên tòa tiếp tục.”

Không còn phải nghi ngờ.

Ba giờ chiều, thẩm phán chính thức tuyên án:

“Chấp thuận ly hôn.

Nguyên đơn, cô Tĩnh Đàm, được quyền sở hữu 70% tài sản chung.

Quyền nuôi dưỡng bé Tử Hiên được giao cho cô Tĩnh Đàm.”

Cả phòng xử xôn xao.

“Liên quan đến vụ tử vong của cô Tô Mộng,” – thẩm phán bổ sung –“Tòa có đủ cơ sở để cầu điều tra lại, và sẽ chuyển hồ sơ cho cơ quan công an.”

tôi dắt Tử Hiên ra khỏi tòa, mưa đã ngừng.

Ánh nắng trải dài khuôn mặt bé con, nó nheo mắt lại, giống hệt một chú mèo nhỏ phơi nắng.

“Xong rồi hả dì?” – nó hỏi khe khẽ.

“Không,” – tôi ngồi xuống đối diện với nó – “Mọi chuyện… chỉ bắt đầu thôi.”

Bác sĩ Chu tới, ánh mắt rối bời:

“Luật sư … về Tử Hiên…”

“Nó là con trai tôi.” – tôi nhìn thẳng vào mắt anh ấy – “Về mặt pháp lý… cũng như sự thật.”

Chu Duy An cười buồn:

“Tôi biết… mình không có tư cách…”

“Anh có thể đến thăm.” – tôi nhượng bộ – “ nó đồng ý.”

Tử Hiên nhìn tôi, rồi lại nhìn Chu Duy An, chợt hỏi:

“Chú là ba ruột của con… thật sao?”

Mắt bác sĩ Chu đỏ hoe:

“Có thể là vậy…”

“Chú có dữ với con như ba không?”

“Không bao giờ.” – anh quỳ một chân xuống, để bằng tầm mắt với thằng bé – “Chú hứa.”

Tử Hiên nghĩ một lát, rồi chìa ngón út ra:

“Móc ngoéo.”

Chu Duy An run rẩy tay ngoéo lại:

“Móc ngoéo.”

Bản án được truyền thông tin rầm rộ.

Lam Thế Kiệt trong một đêm xuống đáy vực.

Cổ phiếu công ty sụt mạnh, hội đồng quản trị triệu tập khẩn, lập tức bãi nhiệm hắn khỏi chức CEO.

Tài khoản nước ngoài của Dương Liễu bị đóng băng, 2 triệu tiền bảo hiểm đang trong quá trình truy thu.

Cảnh sát chính thức điều tra lại vụ tai nạn của Tô Mộng, Lam Thế Kiệt trở thành nghi phạm, bị cấm xuất cảnh.

Tôi và Tử Hiên chuyển đến nhà – một căn biệt thự có khu vườn nhỏ, được mua bằng phần tài sản tôi được.

Tử Hiên có phòng riêng, tường vẽ bầu trời sao, giường ngủ hình phi thuyền.

“Con thích không?” – tôi hỏi.

Thằng bé gật đầu, mắt lấp lánh như vì sao nhỏ:

“Con bạn đến chơi được không ạ?”

“Đương nhiên rồi.” – tôi xoa đầu nó.

“Đây là nhà của con mà.”

Tối đó, tôi đắp chăn cho nó xong thì nó ngẩng đầu hỏi:

“Dì ơi… con có thể gọi dì là mẹ không?”

Tôi nghẹn lời:

“Con thật sự muốn gọi à?”

Nó gật đầu rất nghiêm túc:

“Con muốn.”

“Vậy thì gọi đi.”

“Mẹ…” – nó lí nhí, rồi đỏ mặt chui tọt vào chăn.

Tôi tắt đèn, vừa xoay người thì nó khẽ vang lên trong chăn:

“Mẹ ngủ ngon.”

“Ngủ ngon, bảo bối của mẹ.”

Một tuần sau dọn đến nhà , chú Trần mang đến một tin bất ngờ.

“Luật sư , tìm được chiếc USB rồi.”

Tôi lập tức việc đang làm:

“Ở đâu?”

“Trong két sắt của Lam Thế Kiệt, giấu sau bức tranh treo trong phòng nghỉ ở công ty.”

“Bên trong có ?”

Chú Trần cho tôi một tai :

“Tự cô đi.”

Bên trong là nói run rẩy và đầy hoảng loạn của Tô Mộng:

em xảy ra chuyện… chắc chắn là do Lam Thế Kiệt.

Hắn đã đổi tên người thụ hưởng bảo hiểm, còn dọa em nói với ai, hắn sẽ khiến Tử Hiên biến mất…”

Tôi rùng mình, hít một hơi lạnh:

“Chừng đó đủ để kết tội rồi.”

“Chưa đủ.” – chú Trần lắc đầu – “Vẫn cần thêm bằng chứng vật lý.”

“Tiếp tục tìm.” – tôi nghiến răng –

“Phải bắt hắn trả giá.”

Tối hôm đó, Tử Hiên lại gặp ác mộng.

Tôi tiếng khóc liền lao vào phòng, thằng bé co rút trong góc tường, run rẩy.

“Mẹ… nước… nước quá…”

Tôi ôm lấy nó:

“Không sao đâu, mẹ ở đây rồi.”

Nó bấu lấy áo ngủ của tôi:

“Mẹ đừng đi… mẹ đừng con lại…”

“Mẹ không đi đâu cả.” – tôi thì thầm – “Mẹ sẽ luôn ở đây, mãi mãi.”

Tôi ôm nó suốt đêm, đến trời hửng sáng, thằng bé dần ngủ yên.

Ánh nắng rọi qua rèm, xuống khuôn mặt nó – bình yên, đáng đến xót xa.

Điện thoại tôi rung lên.

Là tin nhắn luật sư Lâm:

“Cảnh sát tìm được mảnh còn sót lại của camera hành trình trong xe Tô Mộng. Đang khôi phục dữ liệu.”

Tôi nhắn lại:

“Tiếp tục theo dõi.”

Rồi đặt điện thoại xuống, nhẹ nhàng vuốt tóc Tử Hiên.

Đứa trẻ vô tội này, từng là công cụ trong cuộc trả thù của tôi.

Giờ đây, nó là con tôi.

Là bảo bối của tôi.

Là gia đình của tôi.

Sinh nhật lần thứ 11 của Tử Hiên.

Chiếc bánh kem có mười một cây nến.

Tôi dịu dàng nhắc:

“Ước đi con.”

Thằng bé nhắm mắt lại, gương mặt nhỏ trong ánh nến nghiêm túc đến lạ.

Nó hít sâu một hơi, rồi thổi tắt tất cả.

Cả phòng khách vỗ tay rộn ràng.

Tô Tư, bác sĩ Chu, luật sư Lâm và chú Trần đều quây quanh bàn, ai cũng cười vui vẻ.

“Mẹ ơi,” – Tử Hiên kéo tay áo tôi – “Con mở quà được chưa?”

“Cắt bánh trước nào.” – tôi bẹo mũi nó – “Không là kem chảy mất đấy.”

Nó ngoan ngoãn gật đầu, lấy con dao bánh tay tôi.

Thằng bé đã lớn hơn .

Tóc được cắt gọn gàng, để đầu đinh.

Mỗi lần cười, bên má trái lại hiện ra lúm đồng tiền – giống hệt Tô Mộng.

Tô Tây đứng cạnh lau nước mắt:

“Nó càng lớn càng giống chị ấy.”

Bác sĩ Chu im lặng khăn giấy cho cô ấy, ánh mắt phức tạp nhìn Tử Hiên.

Cuối cùng cảnh sát vẫn không tìm được bằng chứng đủ mạnh để khởi tố Lam Thế Kiệt tội mưu sát Tô Mộng.

đoạn camera khôi phục được đã cho , có một chiếc xe bám theo xe của cô ấy trước lúc xảy ra tai nạn.

Đáng tiếc, biển số quá mờ, không xác định được.

Tuy vậy, Lam Thế Kiệt vẫn bị kết án – tội danh là gian lận tài chính và biển thủ công quỹ.

“Mẹ ơi!” – Tử Hiên giơ lên món quà Tô Tây – “Nhìn nè!”

Đó là bộ sách bản đặc biệt – thứ nó mong lâu.

“Còn cái này !” – nó mở hộp quà của bác sĩ Chu – Là một chiếc kính cho người bắt đầu.

“Wow!” – mắt nó sáng rực như những vì sao – “Tối nay con nhìn chòm sao Tiên Nữ được không?”

Bác sĩ Chu ngồi xuống, ngang tầm với thằng bé:

trời quang thì có thể đấy.”

Tôi nhìn hai người họ, trong lòng dâng lên một cảm xúc ấm áp.

Bác sĩ Chu đã giữ đúng lời hứa – thường xuyên đến thăm Tử Hiên, tuyệt đối không can thiệp vào cách tôi nuôi dạy con.

“Mẹ ơi, còn quà của mẹ đâu?” – Tử Hiên nhìn tôi đầy mong đợi.

Tôi mỉm cười thần bí, rút túi áo ra một chiếc chìa khóa:

“Ở ngoài ban công đó.”

Thằng bé lao như bay đến kéo rèm cửa.

Ngoài ban công, một chiếc kính chuyên nghiệp đứng sừng sững.

Tiếng hét phấn khích vang lên đến rung cả cửa kính:

“Á á á á á! Mẹ ơi, con mẹ!”

Nó chạy nhào lại ôm chầm lấy tôi, suýt đâm ngã cả hai.

“Cẩn thận nào.” – tôi bật cười, xoa đầu nó – “Tối nay chúng ta cùng ngắm sao nhé.”

“Con muốn chỉ mẹ xem chòm Tiên Nữ!” – Tử Hiên phấn khích đến mức tay chân loạn xạ – “Còn cả Đại Hùng ! Rồi…”

Ding dong!

Chuông cửa bất ngờ vang lên.

“Để con mở!” – Tử Hiên lon ton chạy ra cửa.

Qua tấm kính bếp, tôi nụ cười mặt nó chợt tắt ngấm.

“Ai vậy con?” – tôi vừa lau tay vừa ra, rồi chết lặng.

Lam Thế Kiệt đang đứng ở cửa.

Râu ria lởm chởm, bộ vest nhàu nát, tay cầm một hộp quà nhỏ.

“Tử Hiên…” – hắn khàn – “Chúc mừng sinh nhật con.”

Tử Hiên lùi lại một , đụng vào chân tôi.

Tôi đặt tay lên vai con, giữ :

“Anh ra tù rồi?”

“Được bảo lãnh.” – đôi mắt hắn đầy tia máu – “Anh… chỉ muốn gặp con một lần.”

“Đó không phải con anh.” – tôi lạnh lùng.

Lam Thế Kiệt cười gượng:

“Anh nuôi nó bao nhiêu năm rồi mà…”

“Lợi dụng nó đúng.” – tôi ngắt lời – “ anh rời khỏi đây.”

“Tĩnh Đàm…” – hắn tới một – “Anh thật sự không còn đường lui… tài khoản đều bị phong tỏa hết…”

“Rồi sao ?”

“Chi phí nuôi Tử Hiên…” – hắn liếm đôi môi nứt nẻ – “Có thể… giúp anh một chút…”

Tôi không tin nổi những mình đang :

“Anh tới đây để… xin tiền?”

“Chỉ là mượn thôi! Chờ anh vực dậy lại…”

“Biến khỏi đây.” – tôi nhỏ lạnh như băng.

Tử Hiên nắm tay tôi:

“Ba ơi… ba đi đi.”

Gương mặt Lam Thế Kiệt vặn vẹo:

“Đến con cũng…”

“Ba làm mẹ khóc rất lần.” – Tử Hiên nói nhỏ dứt khoát – “Con không thích ba.”

Chiếc hộp quà xuống nền, vỡ ra, phát ra âm thanh lảnh lót.

“Tôi sẽ quay lại.” – hắn quay đi, gằn từng chữ cay độc.

“Không, anh sẽ không.” – một trầm vang lên phía sau.

Bác sĩ Chu không biết đã đứng sau chúng tôi lúc nào – “ cần thiết, tôi sẽ làm đơn xin lệnh cấm tiếp xúc.”

Lam Thế Kiệt liếc nhìn anh, rồi nhìn tôi, cuối cùng lảo đảo đi.

Tôi đóng sập cửa lại.

Phòng khách vào tĩnh lặng.

“Ổn rồi.” – tôi vỗ lưng Tử Hiên – “Đi chơi với kính đi con.”

Thằng bé ngập ngừng:

“Mẹ… mẹ có buồn không?”

“Không.” – tôi cúi xuống, hôn lên trán nó – “Có con ở đây, mẹ rất vui.”

Câu nói đó là thật lòng.

Một năm qua, tôi chưa từng hối hận vì đã nuôi Tử Hiên.

Tối hôm ấy, khách khứa đã về hết, Tử Hiên nằm dài ban công, dán mắt vào kính , chăm chú ngắm bầu trời đầy sao.

“Mẹ ơi! Mau lại đây xem! Chòm Tiên Nữ đẹp lắm luôn!”

Tôi đến, cúi người nhìn qua thị kính.

Những đám tinh vân mờ ảo lấp lánh trong tầm mắt, tựa như làn sương bạc đang dập dờn giữa vũ trụ.

“Đẹp quá.” – tôi khẽ nói.

“Mẹ bảo người chết rồi sẽ biến thành sao.” – Tử Hiên đột nhiên cất tiếng – “Vậy mẹ ruột của con… là ngôi sao nào?”

Cổ họng tôi nghẹn lại:

“Là ngôi sáng .”

Nó gật đầu, tiếp tục chăm chú nhìn bầu trời.

Khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ánh trăng trông thật bình yên.

“Mẹ ơi…” – một lúc sau, nó nói – “Sau này con muốn làm nhà học.”

“Được chứ.” – tôi mỉm cười – “Mẹ ủng hộ con hết lòng.”

“Con còn muốn giúp những đứa trẻ không có nhà .” – nó nghiêm túc nói thêm – “Giống như mẹ từng giúp con vậy.”

Mắt tôi bỗng cay xè:

“Con là một đứa trẻ tốt bụng.”

Nó đỏ mặt, khẽ cười, rồi tựa vào người tôi.

Gió đêm mơn man lướt qua, mang theo hơi ấm dịu nhẹ của đầu hè.

Ba tháng sau, Quỹ hỗ trợ các bà mẹ đơn – Bình Minh chính thức được thành lập.

Hôm khánh thành phòng, rất phóng viên đến tin.

“Luật sư , điều đã thôi thúc chị sáng lập quỹ này?” – một phóng viên hỏi.

Tôi nhìn về phía Tử Hiên đang đứng cạnh:

“Vì tôi từng là một người mẹ đơn – dù không theo nghĩa truyền thống.”

“Chị có kế hoạch cho tương lai của quỹ?”

“Chúng tôi sẽ cung cấp tư vấn pháp lý, hỗ trợ tâm lý và cứu trợ khẩn cấp.” – tôi mỉm cười – “Tôi mong rằng các bà mẹ đơn sẽ hiểu rằng họ không hề đơn độc.”

“Còn cả ba đơn !” – Tử Hiên giơ tay nói lớn.

Cả khán phòng bật cười.

“Đúng rồi!” – tôi xoa đầu nó – “Ba đơn cũng cần được giúp đỡ như nhau.”

Sau buổi lễ, Tử Hiên được đến Trung tâm hỗ trợ tâm lý thanh thiếu niên để chia sẻ câu chuyện của mình.

“Trước đây con rất sợ.” – nó đứng bục nhỏ, vang trong trẻo – “Sợ ba, sợ phải ngủ một mình, sợ không có nhà…”

Phía dưới là rất bạn nhỏ cùng lứa tuổi.

Có đứa là trẻ mồ côi, có đứa lớn lên trong những gia đình tan vỡ.

mẹ con bảo rằng, sợ hãi không có sai cả. Quan trọng là đừng bao giờ cuộc.”

Nó nghiêm túc nói – “Giờ con đã có nhà, có mẹ, có rất người thương con.

Các bạn cũng vậy. định sẽ có người thương các bạn.”

Tôi đứng ở hàng ghế cuối, nước mắt không ngừng .

đường về nhà, thằng bé líu ríu kể mãi không dứt:

“Mẹ ơi, cô bé mặc áo đỏ bảo là chưa từng được ăn bánh sinh nhật bao giờ!

Mình bạn ấy đến nhà mình tổ chức sinh nhật được không ạ?”

“Đương nhiên rồi.” – tôi mỉm cười – “Con muốn bao nhiêu người cũng được.”

“Yeahhh!” – nó hò reo ghế sau – “Con sẽ bảo bạn ấy là bánh mẹ làm ngon thế giới luôn!”

Hoàng hôn xuyên qua cửa kính, rải ánh nắng lên gương mặt rạng rỡ của thằng bé.

Khoảnh khắc ấy, tôi bỗng hiểu ra thế nào là tình vô điều kiện.

Mùa xuân năm sau, tôi được thư của Tô Tây.

Trong phong bì có một tấm ảnh – ảnh Tô Mộng đang ôm Tử Hiên còn bé, nụ cười rạng ngời.

Và một bức thư tay:

Luật sư .

Đây là bức ảnh chị gái tôi thích .

Tôi nghĩ Tử Hiên nên được giữ nó.

Cảm ơn chị đã cho thằng bé một mái ấm ấm áp, và cũng cho chị tôi nơi chốn yên lòng nơi chín suối.

Tháng sau là ngày giỗ của chị ấy.

chị và Tử Hiên đồng ý, tôi rất mong được hai người cùng đến thăm mộ.

Nhìn Tử Hiên lớn lên khỏe mạnh, chị ấy chắc chắn sẽ rất vui.

Kính thư, Tô Tây

Tôi thư cho Tử Hiên xem.

“Con muốn đi.” – nó lí nhí – “Con muốn nói với mẹ… là con sống rất tốt.”

“Vậy mình cùng đi nhé.” – tôi ôm chầm lấy nó.

Trước mộ Tô Mộng, Tử Hiên đặt xuống một bó hoa baby trắng.

“Mẹ ơi…” – nó thì thầm – “Giờ con cũng có mẹ rồi, mẹ ấy rất tốt với con. Mẹ yên tâm nhé…”

Tô Tây đứng cạnh không kìm được nước mắt.

Bác sĩ Chu lặng lẽ cô ấy khăn tay, rồi cùng Tử Hiên chỉnh lại bó hoa trước mộ.

Tôi đứng cách đó một đoạn, để lại không gian riêng cho họ.

Gió nhẹ thổi qua hàng thông trong nghĩa trang, phát ra những âm thanh xào xạc như một tiếng thở dài…

Hoặc có lẽ, là một nụ cười.

Tối hôm đó, Tử Hiên lại gặp ác mộng.

tiếng khóc, tôi lập tức chạy vào phòng.

Thằng bé đang co ro giường, nước mắt đầm đìa.

Tôi siết quai hàm, thì thầm:

“Mình chưa từng sinh con… sao lại có một đứa trẻ mười tuổi gọi mình là mẹ?”

Tôi ngồi xuống, ôm lấy nó:

“Ổn rồi, mẹ ở đây.”

Nó nắm lấy vạt áo ngủ của tôi:

“Đừng đi… đừng con lại…”

“Không đi đâu cả.” – tôi thì thầm cam kết – “Mẹ sẽ ở bên con… mãi mãi.”

Từng chút một, nó bình tĩnh lại, thiếp ngủ trong vòng tay tôi.

Ánh trăng rọi qua rèm cửa, lên khuôn mặt non nớt của nó.

Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc con, nghĩ về chặng đường đã qua – những giận dữ, trả thù, tính toán…

Để rồi cuối cùng, tôi lại được món quà quý giá đời mình.

Số phận là một điều kỳ diệu.

Nó cướp đi của bạn vài thứ.

cũng có , nó trao lại thứ còn trân quý hơn gấp bội.

Trong giấc ngủ, Tử Hiên thì thầm:

“Mẹ ơi…”

“Mẹ ở đây.” – tôi đáp khẽ, hôn nhẹ lên trán con.

Ngoài cửa sổ, một ngôi sao băng lướt qua bầu trời đêm.

Ngôi sao sáng .

-Hết-

Tùy chỉnh
Danh sách chương