Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

8.

Mười phút sau khi tôi rời quán ăn, Thẩm Dịch gọi điện tới.

Anh ta cố nhịn cơn giận, giọng chất vấn:

“Giang Huyên, tại sao em lại nói Gia Vũ là tiểu tam trước bao nhiêu người?”

“Anh đã nói rồi, anh có quay về bên em, em đâu cần phải làm .”

Tôi vừa che ô vừa đeo tai nghe, thong thả đi bộ về nhà, giọng tanh:

“Thẩm Dịch, anh nghe rõ. Người nói Gia Vũ là tiểu tam là bạn cùng phòng của cô ta, không phải tôi.”

“Nếu anh còn mơ hồ, cứ ông chủ quán mở camera giám sát xem.”

Đầu dây bên kia im bặt vài giây, rồi anh ta thở dài nặng nề:

“Anh biết, bọn lúc nóng giận thì lỡ . em cũng không thêm dầu vào lửa.”

“Bây giờ trên diễn trường cũng bàn tán ầm ĩ cả rồi.”

Tôi đứng chờ đèn đỏ, dòng xe cộ tấp nập, chậm rãi từng chữ:

“Thẩm Dịch, người quyết định Thẩm Gia Vũ có phải tiểu tam hay không… bao giờ là tôi. là anh.”

Thẩm Dịch im lặng hồi lâu rồi mở miệng:

“Anh thật sự không làm cả. Anh có thề, giữa anh và Gia Vũ hoàn toàn trong sạch.”

Tôi nhạt đáp:

“Trong sạch thì phải làm những chuyện quang minh chính đại, chứ không phải mập mờ đến mức cả bạn cùng phòng của cô ta cũng hiểu lầm.”

Thẩm Dịch bật cười :

“Giang Huyên, em nói anh, vậy còn em thì sao?”

“Em và Cố Hữu Hồ thì trong sáng chắc? Nói là cần thời gian bình tĩnh, rồi quay lưng đã cùng cậu ta đi ăn nhà hàng ven biển. Anh hỏi, em có giải thích lấy một câu không?”

“Hình chụp hai người lan ra ngoài, em nghĩ tin giữa em và cậu ta chẳng có ?”

Tôi nhướng mày:

“Anh nghĩ tôi và Cố Hữu Hồ có có chuyện ?”

Anh ta gằn giọng, cảm xúc dồn nén bùng nổ:

ông bà, nhà hàng ven biển, bên cạnh còn là khách sạn — biết các người…”

Tôi điềm tĩnh, giọng nhạt như nước:

“Thẩm Dịch, con người giống như một tấm gương. Anh thấy người khác nào, chỉ chứng minh anh vốn là loại người đó.”

Thẩm Dịch đến bật cười, hô hấp dồn dập:

“Được lắm. Vậy hóa ra đều ở anh, còn em với Cố Hữu Hồ thì trong sạch nhất đời.”

“Nếu vậy, tay đi.”

Câu nói rơi xuống, chính anh ta cũng sững lại.

Tôi không lên tiếng.

Trong khoảng lặng của tôi, anh ta hốt hoảng, vội vàng nói bù:

“Giang Huyên, anh , anh chỉ nhất thời giận quá…”

Tôi khẽ cất giọng, thản nhiên như gió:

“Được thôi.”

Bên kia đường dây, Thẩm Dịch chết lặng:

“Em… em vừa nói ?”

Tôi nói thẳng:

“Được, ta tay.”

Trước đây khi ở bên Thẩm Dịch, tôi từng hứa không dễ dàng nói ra hai chữ đó.

Chỉ khi nào thật sự không còn hợp, hoặc đã có người khác trong lòng, nhắc đến.

Trong suốt thời gian yêu nhau, mâu thuẫn vẫn có, đều có ngồi lại để nói chuyện, rồi dần điều chỉnh.

Vậy lần này, chính anh ta lại là người đầu tiên buông tay.

Và tôi — gật đầu đồng ý rất dứt khoát.

Đầu dây bên kia, hơi thở của Thẩm Dịch rối loạn, vội vã hỏi:

“Giang Huyên, em chắc chứ?”

“Chắc. Là anh đề nghị, tôi đồng ý.”

“Giang Huyên—”

“Có mặt.”

“Từ nay tay thì đừng liên lạc nữa.”

Nói xong, tôi cúp máy, lập chặn số điện thoại và WeChat của anh ta.

Trên đường về, tôi còn tiện tay mua một chiếc bánh nhỏ, coi như ăn mừng tự do.

Một em có lẽ vừa đọc được tin đồn trên diễn , vào bình luận dưới bài viết của tôi:

“Chị, chị tay rồi hả?”

Tôi nhàn nhạt trả :

“Độc thân rồi.”

Không biết bằng cách nào, Cố Hữu Hồ cũng có mặt trong danh sách bạn bè của cô bé đó.

Anh đọc được bình luận, thậm chí còn bấm like.

9.

Chỉ sau một ngày, diễn trường đã bùng nổ hơn nữa.

Thẩm Dịch vốn là nhân vật nổi bật, mọi chuyện liên quan đến anh ta đều dễ dàng thành tâm điểm.

Lần lượt có người tung ra ảnh anh ta và Thẩm Gia Vũ từng đi riêng với nhau.

Lại có người nói, vừa sang Nam Thành được bao lâu, hai người đã dọn về ở chung.

Bình luận dưới bài toàn là chửi rủa.

rồi có kẻ nhân cơ hội lôi ảnh tôi và Cố Hữu Hồ ở nhà hàng ven biển ra, vu tôi ngoại tình.

Sự việc bị đẩy lên quá lớn, đến mức nhà hàng đó bị gọi điện khủng bố liên tục.

Ông chủ đành phải lên tiếng phản hồi:

“Hai người đó chỉ ăn cơm, thậm chí còn chẳng nắm tay! Và không phải chỉ có hai người đâu, rõ ràng là bốn người!”

sau đó, ông còn đăng luôn một tấm ảnh:

Trong hình là cả bốn tôi — tôi, Cố Hữu Hồ, Kỷ Tình và Nhạc Tiêu.

vốn dĩ là cả nhóm, chỉ vì hai người bạn kia bị tắc đường đến muộn bỏ lỡ màn pháo hoa đầu tiên, khiến bức ảnh bị hiểu lầm.

Sự thật sáng tỏ, dư luận bớt phần nào.

Nghe nói, Thẩm Dịch tốc bắt tàu đêm quay về.

10.

sau, khi tôi vừa về đến khu chung cư, Thẩm Dịch đã đứng chờ dưới mưa, sắc mặt mệt mỏi.

Anh ta vội vàng lao tới, đưa chiếc ô che lên đầu tôi, còn bản thân thì ướt sũng. Giọng nói trầm thấp, đầy vẻ chân thành:

“Giang Huyên, anh . Anh không biết đó là bạn cùng phòng của Gia Vũ nói năng bậy bạ trước…

Anh vừa về đã đi xem camera, biết là bọn mắng em trước.”

Tôi lùi lại một bước, kéo khoảng cách giữa tôi, tự mở ô của mình:

“Chuyện cũ, không cần nhắc lại nữa.”

Ánh mắt Thẩm Dịch thoáng chùng xuống, bàn tay anh ta khựng lại trong không trung, mặc mưa xối ướt người.

“Giang Huyên, là anh sai. em.”

“Anh không đi Nam Thành.”

anh có cam đoan, tất cả những em thấy trên diễn đều là giả. Anh không hề ở cùng Gia Vũ…”

Tôi bật cười, cắt ngang:

“Không phải ở cùng? Chẳng qua cô ta bệnh, anh sang chăm, rồi ‘tiện ’ ở lại vài ngày thôi?”

Khuôn mặt Thẩm Dịch lập trắng bệch:

“Em nghe nói?”

Tôi nhạt đáp:

“Không cần nói cả. Mọi chuyện hai người làm ở Nam Thành, cô ta đều đăng lên vòng bạn bè.

Anh dỗ cô ta ngủ, nấu cháo, kể chuyện, rồi cả lúc cô ta trượt ngã trong phòng tắm được anh đỡ…

Ồ, chắc đều là ‘chỉ mình tôi được xem’.”

Sắc mặt Thẩm Dịch từng chút một sụp đổ.

Đôi mắt đỏ hoe, anh ta cố chấp lặp lại, giọng khản đặc:

“Anh từng chạm vào cô .”

“Anh thề, Giang Huyên, anh thật sự từng.”

Tôi khẽ lắc đầu:

“Có quan trọng không, Thẩm Dịch?”

“Anh đi Nam Thành làm , trong lòng anh chẳng lẽ không rõ?

từ lúc anh mơ tưởng một chân ở Bắc Thành, một chân ở Nam Thành, anh không nghĩ nay sao?”

tôi như một nhát dao cắm thẳng vào ngực.

Thẩm Dịch nắm chặt ô, thân người run lên, hít mạnh một hơi, đôi mắt tôi đầy vẻ không tin nổi.

Anh ta bỗng cười gằn:

“Thì ra, tất cả là vì em nghe được câu nói của anh vào sinh nhật? Sau đó cố tình dùng Cố Hữu Hồ để chọc anh. Em căn bản không thích cậu ta.”

Nói xong, trong mắt Thẩm Dịch còn thoáng qua chút nhẹ nhõm.

Anh ta vứt thẳng chiếc ô trong tay, lao đến ôm chặt lấy tôi, đầu ghì vào vai tôi, giọng run rẩy:

“Giang Huyên, anh sai rồi. Anh , em. Anh khốn nạn, đáng chết, không nói , cũng không đi Nam Thành.

anh thề, anh từng chạm vào Thẩm Gia Vũ.

Em không thích cô ta, vậy từ nay anh tuyệt giao với cô ta.

Anh đã liên hệ với ty của em, chuẩn bị nộp hồ sơ vào làm. Sau này, ta sống thật tốt…”

Tôi giọng cắt ngang:

“Thẩm Dịch, buông ra.”

Anh ta khựng lại, rồi chậm rãi thả tôi ra.

Tôi giơ tay, tát thẳng một cái giòn giã.

Tiếng bạt tai vang lên rành rọt, đầu anh ta lệch hẳn sang một bên.

“Thẩm Dịch, tra nam như anh, vừa muốn vừa đòi, thật sự khiến người ta ghê tởm.”

“Anh nói tôi lấy Cố Hữu Hồ để chọc anh? Nghĩ nhiều rồi. Tôi từng đặt anh ta và anh lên bàn cân.”

Tôi thẳng vào đôi mắt đang hoảng loạn của anh ta, gằn từng chữ:

“Bởi vì, anh không xứng.”

Khuôn mặt Thẩm Dịch gần như vỡ vụn, còn tôi thì dứt khoát quay đi:

“Tôi không quan tâm anh và Thẩm Gia Vũ sau này ra sao.

giữa ta — đã kết thúc.

Hãy làm một người yêu cũ tử tế, và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Nói rồi, tôi cởi phăng chiếc áo khoác vừa bị anh ta ôm qua, ném thẳng vào thùng rác trước mắt anh.

Khi tôi về đến nhà, qua cửa sổ vẫn thấy Thẩm Dịch ngây dại đứng đó.

Mưa xối xả trút xuống, ướt sũng cả người, anh ta chỉ đứng bất động, ngẩng đầu lên ô cửa sổ nơi tôi ở.

11.

Thẩm Dịch vẫn cố chấp muốn vào ty tôi làm việc.

Anh ta nhờ vả đủ mối quan hệ, còn đi đường vòng để khảo sát lý lịch.

Khi phòng nhân sự gọi tôi xác nhận, tôi nói thẳng sự thật.

Sau khi cân nhắc, lập từ chối.

Không hiểu vì sao, Thẩm Gia Vũ nổi điên, chạy đến tận trước ty tôi để chặn đường.

Bị bảo vệ ngăn lại, cô ta chỉ còn biết đứng ngoài cửa gào chửi:

“Giang Huyên, cô lấy tư cách gọi tôi là tiểu tam?”

“Rõ ràng biết Dịch ca là thanh mai trúc mã của tôi, còn mặt dày nhận yêu anh !”

“Anh vốn chẳng yêu cô, chỉ là thấy mẻ. Anh đến Nam Thành vì tôi, đó là tình cảm thật sự trong lòng anh !”

“Cô không xứng ở bên cạnh anh !”

Khác hẳn với vẻ yếu đuối thường ngày, đôi mắt Thẩm Gia Vũ đỏ ngầu, giọng gào khản đặc, hệt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

Tôi dừng bước, chậm rãi tiến lại gần, nhàn nhạt “ừm” một tiếng trước mặt cô ta.

Rồi cười nhẹ:

“Cô xứng. Tôi chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”

“Chúc hai người mãi mãi khóa chặt lấy nhau, để khỏi đi hại thêm khác.”

Về đến nhà, tôi còn thấy cô ta bỏ tiền thuê thủy quân điên cuồng tẩy trắng trên mạng.

Bài viết dồn dập tung ra, nói tôi là kẻ chen chân vào, rằng khi cô ta định cắt đứt với Thẩm Dịch thì tôi ngang nhiên xen vào, phá hoại duyên phận của .

Tôi cầm điện thoại, mở thẳng đoạn ghi âm Thẩm Dịch nói chuyện “một chân ở Bắc Thành, một chân ở Nam Thành”, kèm theo loạt bài đăng “chỉ mình tôi được xem” trên vòng bạn bè của Thẩm Gia Vũ.

Tất cả được tôi tung hết lên mạng.

Một kẻ vừa muốn vừa không dám buông, một kẻ biết rõ vẫn cố tình chen chân — tra nam và tiểu tam cuối cùng cũng hiện nguyên hình.

Sự thật phơi bày, không cần thêm .

Chuyện nhanh chóng lan ra ngoài, cả ty nhà Thẩm cũng biết.

Dư luận dậy sóng, áp lực đè nặng.

Thẩm Dịch bị chính bác ruột cấm túc, vốn dĩ ông ta đã dè chừng, nay càng nhân cơ hội gạt bỏ.

Bên ngoài, Thẩm Dịch bị khai tuyên bố chỉ là dòng bên, sau này tuyệt đối không được đặt chân vào vị trí trọng yếu của Thẩm gia nữa.

Thẩm Gia Vũ sau khi rời Nam Thành thì biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Còn Thẩm Dịch cũng bị sắp xếp đi khỏi tạm thời.

Một tuần sau, sóng gió hạ màn.

Tôi nhận lệnh điều động lên tổng bộ.

Hồ Hữu Hồ hẹn tôi một bữa cơm, chúc mừng tôi vừa thăng chức, vừa “ tay vui vẻ”.

Ngày anh tiễn tôi ra sân bay, thời tiết bất chợt trở .

Anh chuẩn bị tôi mũ len và khăn quàng.

“Thành Ninh mùa đông , sang đó nhớ giữ ấm.”

Nói rồi, anh khẽ dừng, ánh mắt sâu xa:

“Chờ tôi sắp xếp xong, tôi cũng sang.”

Tôi bật cười:

ty cậu rộng thật, cả Thành Ninh cũng có nghiệp vụ à? Trùng hợp ghê.”

Hồ Hữu Hồ nheo mắt, khẽ cười:

“Ừ, đúng là trùng hợp.”

Anh cúi người, chỉnh khăn tôi ngắn, rồi xoa nhẹ lên mái tóc.

“Giang Huyên, đến lúc đó nhớ mời tôi ăn cơm.”

Tôi mỉm cười đáp:

“Được.”

thì, Thành Ninh gặp lại. Chờ tôi.”

-Hết-

Tùy chỉnh
Danh sách chương