Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VYaisX5Gr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Phu quân của ta – Tạ Vô Trần là một thiên tài kiếm tu.

Còn ta chỉ là một phàm nhân.

Tạ Vô Trần ghét nhất là kẻ ngu dốt, thứ vụng về.

Vì muốn sánh bước cùng hắn nên ta dốc sức tu luyện.

Nhưng hắn vẫn luôn lạnh nhạt nói:

“Ngươi không có căn cơ, tu luyện đến mấy cũng chỉ tốn công vô ích.”

Về sau, khi hắn đã phi thăng thì ta cũng tái giá.

Đúng ngày đại hôn, hắn xông xuống phàm giới và đặt kiếm đặt ngang cổ phu quân ta.

“Ngươi thật sự muốn gả cho tên vô dụng này sao?”

Ta đứng chắn trước mũi kiếm, nắm lấy tay phu quân phàm nhân của mình, đối diện ánh mắt Tạ Vô Trần:

“Đúng vậy, chàng ấy chưa từng chê ta ngu dốt.”

Tạ Vô Trần cười nhạt:

“Chỉ vì lý do này thôi sao?”

Ta nghiêm túc gật đầu:

“Chỉ vì lý do này.”

1

Ngày Tạ Vô Trần phi thăng, cả thôn Lý Gia đều kéo đến chúc mừng.

Người đến cửa nhà ta đông đến mức làm nát bậc thềm, đến mức Đại Hoàng nằm bẹp ở cửa chẳng dám sủa một tiếng.

“Chân Châu có phúc thật đấy, năm đó khi nàng nhặt được Tạ tiên nhân chúng ta còn cười nàng ngốc nghếch!”

Lúc ấy ta còn đang kinh ngạc không nói nên lời trước cỗ loan xa lấp lánh ánh vàng của tiên nhân.

Tạ Vô Trần – người vừa phi thăng kiêu ngạo nhìn ta:

“Sư tôn nói ngươi có ân với ta. Tiên nhân nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi muốn gì ta cũng sẽ đáp ứng.”

Đã năm năm kể từ ngày ta nhặt được Tạ Vô Trần, mỗi ngày ta đều hy vọng chàng chịu ở rể.

Chàng luyện kiếm, ta làm ruộng.

Chàng tu hành, ta kiếm tiền.

Chỉ mong một ngày nào đó có thể khiến chàng cảm động.

Thế nhưng Tạ Vô Trần không thích ta. Chàng chỉ thích tiểu sư muội thông minh, xinh đẹp của chàng – Thi Vũ.

Tiểu sư muội Thi Vũ vừa thông minh vừa xinh đẹp.

Một kiếm quyết Tạ Vô Trần chỉ cần dạy một lần là nàng đã hiểu. Mà ta lén luyện cả chục lần cũng chỉ có thể ném lúa cho gà xa thêm một chút.

Cảnh ấy còn bị Tạ Vô Trần và Thi Vũ bắt gặp. Thi Vũ che miệng cười đến mức rơi cả nước mắt.

Tạ Vô Trần cau mày, mặt đầy vẻ ghét bỏ:

“Lý Chân Châu, ngươi không có căn cơ, đừng phí công nữa.”

“Đại sư huynh, phàm nhân thọ mệnh ngắn ngủi, một đời cũng chỉ trong chớp mắt.” Thi Vũ khuyên nhủ, “Một kiếp phu thê đối với tiên nhân chẳng qua cũng chỉ là khoảnh khắc, không làm chậm trễ chúng ta phong ấn Thao Thiết đâu.”

Sắc mặt Tạ Vô Trần rất khó coi.

Chàng sợ ta sẽ cầu xin chàng ở lại cùng ta sống trọn kiếp người.

Lúc ấy, chàng phong thái bất phàm, vạt áo tung bay, lạnh lùng và cao quý. 

Chàng hoàn toàn không giống người năm năm trước chỉ còn một hơi tàn, phải để ta đút từng ngụm cháo.

Tạ tiên nhân vĩnh viễn không thể trở thành phu quân của Lý Chân Châu.

Ta cũng chẳng cần quấn lấy chàng nữa.

Ta nghĩ ngợi một chút rồi bế Đại Hoàng lên:

“Ngươi chữa khỏi bệnh cho Đại Hoàng, như vậy là ngươi không còn nợ ta nữa.”

Tạ Vô Trần sững người, nhưng rất nhanh chàng nhận ra đây là một cuộc trao đổi có lợi.

Chàng vung tay một cái, Đại Hoàng – con chó ba ngày không ăn uống gì liền lăn một vòng rồi chạy lon ton đến bên chậu ăn đồ thừa.

Thi Vũ vui mừng kéo lấy vạt áo chàng:

“Đại sư huynh, tiền duyên đã dứt, chúng ta mau về phục mệnh.”

Tạ Vô Trần quay đầu nhìn ta với ánh mắt phức tạp.

Tiên nhân rời đi, trong thoáng chốc mây trời cũng tản ra.

Người đến chúc mừng vừa thở dài vừa lén nhét lại lễ vật mang theo vào trong ngực:

“Lý Chân Châu đúng là ngốc thật. Một lời hứa vàng của tiên nhân nàng lại dùng để cứu một con chó.”

Ta kéo bà mối Triệu đang định rời đi:

“Dì Triệu, giúp cháu một việc được không?”

“Việc gì?”

“Tìm cho cháu một người chồng.” Ta nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Phải đẹp trai, an phận và phát đạt rồi cũng không ruồng bỏ thê tử con cái.”

Bà mối Triệu cười ra nước mắt, liên tục xua tay:

“Dì nào dám giúp cháu tìm! Tạ tiên nhân có khi sẽ giáng sấm sét xuống giết chết dì!”

Ta thở dài, có chút hối hận vì đã cứu Đại Hoàng.

Biết thế đã bảo Tạ Vô Trần giúp ta tìm một người chồng rồi.

2

“Chân Châu, ngươi còn muốn nam nhân không?” Bà mối Triệu gõ cửa với giọng hào hứng. “Không cần tiền.”

Không cần tiền thì làm sao có người tốt?

“Khắp mười dặm tám làng nổi tiếng với danh xưng bạch diện công tử, tay không thể xách, vai không thể gánh, trời sinh chính là kiểu phò mã ở rể.”

Đó có thể là người tốt sao?

Ta mở cửa, nhưng vừa thấy gương mặt của nam nhân ấy thì lời từ chối lập tức nuốt ngược vào bụng:

“Muốn, ta muốn.”

Người ta càng thiếu gì sẽ càng khát khao điều đó.

Ta không thể nói ra lời hay ý đẹp, nhưng mà nam nhân trước mặt trông thật như một quân tử nho nhã, tựa như bức tranh sơn thủy họa trên quạt giấy, vừa mở ra đã mang theo cơn gió thanh thoát của thư viện.

Khi bà mối Triệu nói chuyện, chàng khẽ chắp tay làm lễ, lúc thấy ta liền đỏ cả vành tai.

Nhìn dáng vẻ này ta chỉ có thể thất thần.

Nhà họ Lý Chân Châu ta ba đời tổ tông đều chưa từng có người đọc sách.

Bà mối Triệu lo lắng liếc nhìn vị công tử kia, bà lau mồ hôi, nhét khăn tay vào ngực áo rồi vội giới thiệu:

“Thẩm Đồng Quang, không vợ, không cha mẹ, không nợ nần, hai mươi lăm tuổi, biết vài chữ.”

“Lý Chân Châu, không cha mẹ, không nợ nần, nam nhân trước bỏ đi thành tiên rồi, sau này chắc chắn tiên nhân sẽ không quay lại.”

Ta gãi đầu, ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

“Ta biết nuôi heo, làm ruộng. Ngươi chỉ cần ở nhà quét tước, may vá, đọc sách. Chúng ta cùng nhau sống êm đẹp qua ngày. Ngươi thấy sao?”

Đôi mắt sâu thẳm của chàng ẩn chứa ý cười, khẽ gật đầu.

Nụ cười ấy khiến ta như bước trên mây, hồn lâng lâng như đang đứng trên bông gòn.

“Thế là xong chuyện.” Bà mối Triệu thở phào nhẹ nhõm.

“Dì Triệu, còn tiền môi giới…”

“Không cần, không cần.”

Ta còn đang thắc mắc tại sao một người tằn tiện như bà mối Triệu lại không lấy tiền thì bà đã nhanh chóng cáo từ.

Càng nhìn vòng eo thon gọn của Thẩm Đồng Quang ta lại càng thấy ưng mắt.

Điểm nào chàng ấy chẳng hơn Tạ Vô Trần?

Ta hài lòng gật đầu.

Bụng của Thẩm Đồng Quang đúng lúc này vang lên tiếng ọc ọc.

Chàng lại đỏ mặt.

Ta không thể chịu được việc mỹ nhân bị đói, liền xắn tay áo:

“Ta đi nấu cho ngươi một bát canh mì vụn, thêm hai quả trứng gà.”

Thẩm Đồng Quang ăn uống tao nhã mà đẹp mắt.

Chàng ăn sạch sẽ đến mức chiếc bát trông như không cần rửa nữa.

Khi phát hiện ta đang nhìn, chàng lại ngượng ngùng dùng tay áo lau khóe miệng.

Không giống như Tạ Vô Trần và Thi Vũ.

Tạ Vô Trần muốn bế quan, chàng luôn nói đồ ăn của ta có mùi khó chịu.

Thi Vũ thì sợ béo nên chỉ ăn một ít rau củ.

Đêm ấy, ta vui vẻ nằm trên giường nghĩ ngợi xem ngày tháng sau này sẽ ra sao.

Thẩm Đồng Quang biết chữ thật tốt, sau này ghi sổ sách ta không cần phải vẽ vời nữa.

Nhưng nếu chàng không chịu giúp ta tính toán thì sao?

Tạ Vô Trần thì đúng là biết xem sổ sách, nhưng chàng chẳng bao giờ chịu giúp ta.

Bốn năm trước, khi Trương Ma Tử đến thu mua trứng gà lừa ta nửa giỏ, ta khóc lóc về nhà. Tạ Vô Trần cũng chỉ lạnh nhạt liếc nhìn:

“Muốn trách thì trách ngươi ngu dốt.”

“Sao người khác lại không bị lừa?”

Ta từng nói với Tạ Vô Trần rằng ta không phải sinh ra đã ngu ngốc.

Lúc năm tuổi bị một trận sốt cao, từ đó trí óc ta không còn linh hoạt nữa.

Bán đồ thì bị lừa, không bán cũng bị gạt.

Ba năm trước ta bán hai con gà, trên đường về gặp một tên ăn mày toàn thân lở loét. Thấy hắn tội nghiệp nên ta đưa một nửa số tiền ấy cho hắn.

Tạ Vô Trần trông thấy, cười nhạt:

“Đó là kẻ lừa đảo. Những vết lở loét trên người hắn đều là vẽ bằng màu, gặp mưa sẽ trôi.”

Ta thở phào nhẹ nhõm, nhìn bóng lưng khập khiễng của tên ăn mày:

“Vậy thì tốt, không có bệnh là tốt. Nếu không đau lắm.”

Tạ Vô Trần im lặng một lát rồi chế nhạo ta:

“Đồ ngốc.”

New 2

Tùy chỉnh
Danh sách chương