Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Kỳ nghỉ Quốc khánh tôi về nhà, mới phát hiện… trời thật sự đổi màu rồi.

Mẹ tôi vừa ấm ức dọn dẹp, vừa ăn trong bếp.

Còn người giúp việc mà tôi thuê cho bà thì vắt chân trên ghế sofa xem tivi.

Tôi tức mức vung tay tát cho bà ta một .

Không ngờ bà ta ôm bụng, mắt mũi giàn giụa chạy đi mách ba tôi.

Hừ, xem ra chuyện chưa xong được đâu.

1

Bà giúp việc vẫn còn khóc thút thít bên cạnh.

Tôi kéo mẹ xuống sofa, mắt lạnh lùng nhìn ba tôi và người kia vừa nói vừa xoa dịu: “Trẻ con không hiểu chuyện, tha thứ cho nó đi…”

Tôi cười nhạt.

Tôi hai mươi hai tuổi rồi, mà ba tôi còn lôi lý do “trẻ con không hiểu chuyện”, chính tôi nghe còn thấy nực cười.

“Còn cười được hả?!”

Ba tôi phắt lại, dữ trừng mắt nhìn tôi.

“Dù gì cũng là dì con, sao lại có ra tay đánh người như vậy?!”

Đúng, người giúp việc mà tôi thuê cho mẹ, là em họ nhỏ của mẹ.

Nói theo vai vế thì tôi gọi một “dì”.

giờ phút , tôi chỉ muốn gọi bà ta là “đồ trơ trẽn không biết xấu hổ”, cuốn gói ra khỏi nhà tôi cho khuất mắt.

Tôi không , thật sự không , vì gọi là “tình thân” mà mềm lòng, thấy bà ta hoàn cảnh khó liền dang tay giúp đỡ, đưa về làm giúp việc.

Lẽ ra tôi học cách buông bỏ tâm giúp người, tôn trọng số mệnh mỗi người.

“Tôi mời bà đây làm gì?”

Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bà ta – người tên là Liễu Phương.

“Hồi đó là chính bà chủ động xin, bà nói gì, bà quên rồi sao?”

Liễu Phương á khẩu, ấp a ấp úng không nói thành lời.

thừa nhận, bà ta có nhan sắc.

Mặt trái xoan, lông mày thanh tú, khóc lại càng toát ra nét đẹp yếu ớt khiến người ta mủi lòng.

Dù đã ngoài bốn mươi vẫn giữ được phong thái mặn mà.

Tôi nhìn mắt xót xa dâng lên trong mắt ba , chỉ thấy buồn cười.

Điên rồi sao?

Liễu Phương sống ở quê, chồng thì lười nhác, ăn không rồi, cuộc sống khó .

Đúng mẹ tôi bệnh, tôi nghĩ dù gì cũng là người thân, giúp nhau chút cũng sao.

tôi cần bà ta chăm sóc mẹ tôi, chứ không quyến rũ anh rể họ của !

qua hôm nay cô ấy đau bụng thôi mà…”

Ba tôi hạ giọng, vẫn cố biện hộ.

Tôi mỉa mai:

“Vậy mẹ con thì không là người bệnh chắc?”

Mẹ tôi u xơ tử cung.

Không bệnh gì to tát, tôi xót mẹ tôi.

Dù ba tôi có trừng mắt, tôi vẫn nói thẳng:

đã thấy dì Liễu nghỉ ngơi, thì cho nghỉ đi.

Giữ một người đang bệnh làm giúp việc ở nhà làm gì?

Hay ba tự quét nhà, cơm, đổ rác đi, vừa tiết kiệm được một khoản.”

Chứ vợ nằm bẹp giường mà còn bắt bà làm việc nhà?

Không ai chống lưng thì ai cũng có bắt nạt?

Sắc mặt ba tôi sầm lại, có lẽ đang nghĩ sao lại nuôi ra đứa con gái bất hiếu như vậy.

Liễu Phương nghe tôi nói sẽ đuổi việc bà ta, lập tức nức nở nói xen vào:

“Anh rể, là lỗi của em… Giai Giai khó lắm mới về thăm nhà, anh đừng con bé …”

“Hừ, chính nó càng ngày càng hỗn!”

Ba tôi câu đó châm ngòi, lửa vừa đè xuống được lại bùng lên, như muốn đuổi tôi ra khỏi nhà ngay lập tức.

Tôi nhìn bộ dạng yếu đuối đáng thương của Liễu Phương, mắt thoáng qua một tia khinh thường.

Chơi chiêu tôi?

Quả nhiên, mắt ba nhìn tôi như tôi là tội nhân trời không dung đất không tha.

Tôi hất cằm, lạnh nhạt :

“Ba, ba định quyết thế nào?”

vì một người liên quan máu mủ mà ba sẵn sàng nổi vợ con ruột thịt của

Vậy chi bằng ra ngoài thuê phòng ở vài hôm cho tỉnh táo đầu óc đi.”

Mặt ba tôi lập tức đỏ bừng như máu.

Không nói nổi một câu.

2

Cuối cùng, ba tôi chủ động hòa giải bầu không khí ngượng ngùng:

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, con vào trò chuyện mẹ đi, ba vào bếp cơm.”

Nói xong liền đi thẳng vào bếp.

Liễu Phương đứng bên cạnh vừa thấy vậy, lập tức muốn đi theo.

Tôi suýt bật cười vì tức:

“Dì Liễu, dì định làm gì thế?”

Ba tôi mà không vào bếp thì bà ta cũng động đậy, ba vừa vào bếp là bà ta lẽo đẽo theo sau?

“Ba con đâu có biết ăn, dì vào giúp…”

“Tôi nhớ ba phút trước dì còn ôm bụng than đau dữ dội mà?”

Tôi cười khẩy, dùng lời chặn họng:

“Tôi mời dì tới đây chăm sóc mẹ tôi, chứ không chăm sóc chồng của mẹ tôi.

không phân biệt được vai trò của , thì mời dì về quê.”

Đừng làm nhà tôi loạn lên không sống nổi.

Liễu Phương mắt đỏ hoe, sững người nhìn tôi hai giây rồi vội che miệng chạy lên lầu.

Trong bếp cũng vang lên rơi vỡ loảng xoảng.

Tôi đầu nhìn thì thấy ba đang cúi xuống nhặt xẻng ăn dưới đất.

Có lẽ cảm nhận được mắt của tôi, ông vội lưng lại, vẻ mặt hơi lúng túng.

Tôi nhíu mày.

Trong phòng khách chỉ còn tôi mẹ.

Tôi nhỏ, giọng không giấu được lo lắng:

“Mẹ, chuyện giữa hai người họ… đã bao lâu rồi?”

“Giai Giai, con đừng dính vào chuyện .”

Mẹ tôi thở dài, nhẹ nhàng vỗ tay tôi:

“Con lo học hành cho tốt là được rồi.”

“Mẹ!”

Tôi nghiêm mặt, mẹ vẫn cứng miệng không nói gì.

Tôi gặng mãi không được, cuối cùng bà còn khóc lên.

Tôi thật sự…

“Vậy mẹ cứ mặc họ bắt nạt mẹ sao?”

mẹ không nói sự thật, tối nay con sẽ cho Liễu Phương rời khỏi đây, về quê .”

Tốt bụng giúp đỡ mà cuối cùng bà ta lại trèo đầu cưỡi cổ mẹ tôi?

Coi bà ta giỏi lắm rồi đấy!

“Mẹ không đồng ý đâu, đừng chọc ông ấy tức .”

Mẹ rơm rớm mắt mà vẫn cố cười xòa.

Tôi cũng cười nhạt:

“Người do con thuê, mà con lại không sa thải?”

“Giai Giai…”

Mẹ tôi nhìn tôi, định nói gì đó rồi lại thôi.

Mẹ là người dịu dàng, trầm lặng, chưa bao giờ thích đôi co.

Bao nhiêu năm qua, bà đều lặng lẽ vun vén mọi việc trong nhà.

May mà trước kia ba đối xử cũng tốt, cuộc sống gia đình nhìn chung vẫn ấm êm.

Hừ, giờ Liễu Phương rót cho ông ta vài ly thuốc mê, là ông sang bênh bà ta?

giờ ăn, tôi cố tình nhắc lại chuyện thăm dò thái độ của ba.

Ông cau mày:

“Con nói chuyện cứ như trẻ con, nào cũng bốc đồng.”

Liễu Phương cúi đầu, hai giọt mắt rơi xuống bát cơm:

“Giai Giai, đó dì thật sự không khỏe… Con đánh dì mà phân rõ trắng đen gì cả.

con vẫn chưa hết , thì cứ tát thêm mấy cũng được…”

“Nhà dì đang cần tiền, dì không về quê được đâu…”

Bà ta khóc sướt mướt, mắt đỏ hoe, vừa nói vừa lấy tay ôm mặt nức nở như đau tận ruột gan.

mắt ba nhìn tôi ngày càng gay gắt, thậm chí còn lớn đuổi tôi:

còn ngang ngược như vậy , thì lại trường sớm đi!”

Tôi sững người.

Ba tôi… vì Liễu Phương mà đuổi đứa con gái ruột của ?

Chuyện lớn rồi đấy.

nói giữa hai người không có gì, thì tôi không tin nổi.

3

“Ba, vì một người giúp việc mới có hai tháng, mà ba nỡ đuổi đứa con gái ba nuôi nấng hai mươi hai năm sao?”

Ba tôi né tránh mắt:

“Tiểu Phương là người khổ, còn con thì cứ náo loạn… Khó lắm mới về nhà vài ngày, yên ổn một chút không được sao?”

Mẹ tôi cũng vỗ nhẹ tay tôi ra hiệu đừng nói .

Đúng đó điện thoại tôi vang lên, tôi nói đã ăn xong rồi về phòng nghe máy.

Là bạn thân gọi, bảo vài hôm sinh nhật, rủ tôi đi ăn tối.

Tiện tôi có muốn đi khám tổng quát không, bạn tôi là bác sĩ được giá nội bộ.

Cúp máy xong, tôi mở cửa phòng đi ra thì thấy mẹ đang rửa chén, còn ba Liễu Phương thì sát bên nhau xem tivi, trông thân thiết lạ thường.

Tôi lớn :

“Mẹ, mẹ làm gì vậy?”

Ba tôi lại nhìn tôi, giọng gắt:

“Có gì mà ầm ĩ, tay dì Liễu đau, mẹ con rửa chén giúp.”

Liễu Phương thấy sắc mặt tôi không tốt, bèn đứng dậy giả vờ từ chối:

“Thôi tôi rửa cũng được…”

Tôi bật cười lạnh, kéo mẹ ra sau lưng:

“Vậy dì đi rửa đi.

Mẹ, lên đây xem tivi con.”

Sắc mặt Liễu Phương cứng đờ, cuối cùng vẫn miễn cưỡng vào phòng ăn thu dọn.

Ba tôi tức mức mặt đỏ bừng, đặt ly trà lên bàn mạnh nỗi bắn tung tóe.

Mẹ tôi giật , tôi bèn hét lên:

“Dì Liễu, rửa xong nhớ lau khô bàn trà nhé.”

Ba tôi im re, lẳng lặng cầm giấy lau bàn sạch sẽ.

Ồ, xót xa dữ ha?

Yên tĩnh chưa được bao lâu, thì từ bếp vọng ra chén dĩa vỡ loảng xoảng và hét thất thanh của Liễu Phương.

Ba tôi bật dậy khỏi sofa, hốt hoảng lao thẳng vào bếp.

Mẹ tôi cũng kéo tôi chạy theo.

“Có chuyện gì vậy? Có thương không?”

“Tôi lỡ tay làm rơi ly của Giai Giai… cúi nhặt thì cắt trúng tay…”

Tùy chỉnh
Danh sách chương