Lúc 9 tuổi, anh trai tôi nghịch ngợm ngã xuống núi, bố tôi – người bị què chân – huy động cả làng đi tìm anh.
Nhân cơ hội đó, tôi tháo xiềng xích cho người mẹ điên của mình, chỉ cho bà một con đường xuống núi.
Bố về nhà phát hiện mẹ không còn nữa, liền đánh tôi đến vỡ đầu chảy máu.
Anh trai cũng đá vào bụng tôi, nói từ nay những việc bẩn nặng trong nhà đều là việc của tôi.
Ba ngày sau, tôi lại nhìn thấy mẹ.
Bà bước xuống từ một chiếc ô tô nhỏ, mái tóc bù xù giờ được chải gọn, quần áo trên người còn phảng phất mùi nước hoa.
Mẹ chỉ thẳng vào bố tôi đã năm mươi tuổi, tay run rẩy, những người mặc đồ đen theo bà liền hiểu ý và đánh bố tôi tới nửa chết nửa sống.
Bà ôm chầm lấy anh trai, khóc nghẹn đến xé lòng.
Những người mặc đồ đen bắt đầu thay cho anh trai quần áo mới, giày mới, còn phát cho anh một túi kẹo to.
Tôi vui mừng chen tới, ngọt ngào gọi một tiếng: “Mẹ!”
Nhưng mẹ nhìn tôi với vẻ hoảng sợ, hét lên: “Giết nó đi, mau giết nó!”
Tôi bị đá ngã xuống đất, bị trói cùng với bố, nhìn mẹ ôm anh trai lên ô tô rời đi mà không thể hiểu vì sao.
Tôi không hiểu, cùng là con bà, sao bà chỉ muốn anh trai mà không muốn tôi?