Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 5
Ca mổ diễn ra khá thuận lợi.
bốn mươi phút, bé thứ hai bế ra, là một cậu con trai khỏe mạnh, mặt mũi tròn trịa, đôi mắt đen lay láy.
Lại thêm hai mươi phút nữa, Lâm Chi Chi đẩy ra ngoài. Cô còn tỉnh táo, sắc mặt không tệ.
thấy tôi, cô đã gấp gáp hỏi:
“Chị dâu, con em đâu? Giống em hơn hay giống Lưu ?”
Tôi cười, đáp:
“Giống em nhiều hơn.”
Nghe vậy, cô nở nụ cười rạng rỡ, còn thì thào cảm ơn.
tôi mới biết, bác sĩ sợ cô xúc động, khó thuận lợi nốt, nên đã giấu không chuyện bé đầu đã chết.
Tôi cũng thấy giấu đi là tốt.
Tôi tưởng rằng, chuyện con đây coi như kết thúc, bước tiếp theo là cuộc đối đầu giữa tôi Khâu Hồng.
Không ngờ, Khâu Hồng lại độc ác vậy, chưa đợi con dâu xuất viện, bà ta đã xé toang mặt nạ, lộ rõ bản chất.
…
Bốn , Lâm Chi Chi hồi phục khá nhanh, có thể tự xuống giường đi lại.
Đường Đường ở bệnh viện không chịu ngồi yên, tôi đành Lâm Hạo đưa con bé trước.
Ban đầu tôi còn dặn anh phải chăm sóc con cẩn thận. Nhưng Đường Đường đã cổ tôi, nghiêm túc dặn ngược lại:
“Mẹ yên tâm, Đường Đường lớn rồi, biết tự vệ mình. Mẹ ở lại bệnh viện, nhất phải vệ dì Chi Chi em trai nhỏ.”
qua, tôi không hề nhắc lại chuyện kiếp trước với con bé.
ký ức xấu xí, để nó trôi đi thì hơn, tôi không muốn Đường Đường phải chịu thêm lần nào nữa.
Nhưng tôi lời con gái, bởi một nó đã , thì chắc chắn làm .
hai ba con nhà, Lâm Chi Chi thèm ăn bánh nướng dưới căn .
Mẹ chồng chân yếu, không thể đi, nên tôi xuống mua.
Chỉ trong chốc lát, Khâu Hồng đã dắt Lưu xông .
Trên bà ta lôi lỏng lẻo một cái bọc, không không rằng, ném thẳng lòng Lâm Chi Chi.
Cái bọc bung ra, hiện rõ một t.h.i t.h.ể bé nhỏ đã cứng lạnh.
qua, Lâm Chi Chi liên tục hỏi tôi con kia đâu, vì sao không bế cô ấy.
Tôi chỉ đành dỗ dành, thằng bé thiếu oxy nhẹ, cần nằm lồng kính ít hôm.
Cô cũng có hỏi Lưu Khâu Hồng.
Tôi lại lấy cớ, Khâu Hồng bị tôi đ.á.n.h trọng thương phải nhập viện, Lưu bận chăm bà ta.
Lâm Chi Chi ngây thơ hết, còn nắm tôi rối rít cảm ơn, gọi tôi hết lời “chị dâu tốt”.
Nhưng giờ đây, tất lời dối đều sụp đổ.
nhìn thấy thân thể nhỏ bé lạnh cứng kia, mắt cô trợn ngược, ngất lịm tại chỗ.
Khâu Hồng không chút thương xót, còn lao lên túm tóc, giật mạnh đầu Lâm Chi Chi, đ.á.n.h mắng:
“Còn ngủ à? Cô lấy tư cách mà ngủ? Có bà mẹ nào như cô không? con cũng phải mất tiền, đã thế còn vô dụng, ra một c.h.ế.t thẳng cẳng!”
cú tát, cú giật của bà ta khiến Lâm Chi Chi choáng váng, đau đớn tỉnh lại.
Mẹ chồng tôi run bần bật, đứng nép sát tường, chẳng dám can ngăn nửa lời.
Chính lúc đó, tôi xách theo hộp bánh quay trở lại.
Không kịp nghĩ thêm, tôi cầm nguyên chiếc bình giữ nhiệt trên , nện thẳng đầu Khâu Hồng.
Khâu Hồng đầu rên rỉ, quay phắt lại, toan lao đ.á.n.h nhau với tôi.
Nhưng bà ta đâu phải đối thủ của tôi.
Tôi ghì chặt, ép bà ta dán người tường, giọng lạnh lùng:
“Khâu Hồng, bà dám đ.á.n.h phụ nữ mới , bà có không, tôi bà tù ăn cơm nhà nước bây giờ?”
Khâu Hồng cười nham hiểm, không hề sợ hãi:
“Tần Tịch Nhiên, thật mày biết, bây giờ chẳng còn để mất. Muốn ngồi tù chứ ? Cứ đưa đi! không phải ngồi suốt đời.”
“Chờ ra ngoài, tìm Đường Đường nhà mày một ông chủ thật xứng. Già, xấu xí, biến thái… đảm nó còn khổ hơn chết!”
Một thoáng, sát khí trong lòng tôi bùng nổ, suýt chút nữa tôi đã muốn vặn gãy cổ bà ta lập tức.
Nhưng tôi kìm lại.
Chưa phải lúc.
Giết bà ta dễ dàng quá thì sao xứng đáng với nỗi đau mà gia đình tôi từng phải chịu?
Đời này, tôi phải để bà ta nếm trải tất .
mẹ con tôi gánh chịu kiếp trước, tôi bắt bà ta trả lại gấp đôi.
…
Chỉ vài , Lâm Chi Chi quyết ly hôn.
Cô con còn đỏ hỏn, dáng gầy gò đi cơ quan dân chính đăng ký. Tôi đứng ngoài cửa phòng đăng ký, trái tim quặn thắt.
Bên trong, hai người vài câu ngắn ngủi rồi kí xong giấy tờ. Lâm Chi Chi con bước ra, dáng người tiều tụy nhưng khuôn mặt lại bình thản lạ thường.
Tôi đứng ngoài, nhìn họ ra giữa màn đêm. Nỗi buồn dâng lên, thương, căm phẫn.
Đêm đó, trời đã tối, tôi lặng lẽ đưa mẹ chồng Lâm Chi Chi cùng con cô ta quê tôi, nơi đó là một vùng núi yên tĩnh, cảnh sắc thanh bình, thích hợp dưỡng sức. Cùng đi có Đường Đường tôi.
Tôi quyết đưa họ đi trong đêm để tránh rắc rối, đồng thời để bắt đầu kế hoạch xử lý Khâu Hồng.
chia , Đường Đường cổ tôi khóc nức nở:
“Mẹ, lần này đừng để con đợi lâu nữa không? Con rất nhớ mẹ.”
Tôi con, hứa bằng tất quyết tâm trong lòng: “Lần này, mẹ không để con đợi lâu. Mẹ con trước tất mọi người.”
tới quê, tôi sắp xếp mẹ chồng Lâm Chi Chi ở nhà tôi để dưỡng sức. Từ đây, tôi bắt việc trả thù.
Việc đầu tiên, tôi dùng ký ức mình còn nhớ để tập hợp danh sách gia đình có con bị mất tích trong vòng ba năm gần nhất quanh khu vực. Ban đầu tôi tìm danh sách trong mười năm, nhưng mười năm trở lại có quá nhiều trẻ đã mất tích hầu như không còn sống sót, trong ba năm gần đây vẫn có một số tìm thấy còn sống.