Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lần tiên đến nhà, mẹ chồng dọn một bàn toàn ăn thừa, tôi không nhịn được mà nôn ra.
Mẹ chồng tưởng tôi có thai, lập đổi mười vạn đã hứa thành một ngàn ngay tại chỗ.
còn bộ tịch, lấy cớ phong tục gọi họ hàng đến để “dằn mặt” tôi.
Tôi quay sang chồng:
Anh có muốn ở rể nhà em không?
Anh ánh mắt , gật như giã tỏi:
Hành lý anh đã thu xếp xong từ lâu rồi.
–
Nhìn đĩa ăn thừa trước mặt, tôi cầm đũa mà không nên gắp .
Hôm nay là ngày tiên tôi bạn trai – Hứa Ngôn – nhà anh . Bình thường anh rất ít khi nhắc đến gia đình.
vì chúng tôi sắp , tôi mới đề nghị cùng anh nhà một chuyến.
Không ngờ đã nói trước một ngày mà đến gần trưa hôm nay đến nơi, nhà vẫn chưa nấu cơm.
vì Hứa Ngôn nói một , mẹ anh lập nổi đóa :
nghịch tử! Ăn vài bữa cơm thành phố là quên luôn họ nhà mình à? Ngoài đồng còn bao việc chưa , mẹ mày tao đây quần quật nuôi chúng mày, được một cảm ơn. Mày đúng là cái …
Hứa Ngôn cũng không tiện nói thêm, lẳng lặng đi mua vài món ở quán ăn gần đó.
Giờ thì mấy món đó được dọn , nhưng để ở chỗ xa tôi Hứa Ngôn nhất trước mặt anh trai cả Hứa Ngôn trai anh ta.
Tôi cúi ăn cho có lệ, gắp đại một miếng ăn thừa trước mặt.
Vừa mới đưa vào miệng, lập cảm thấy mùi vị khó ngửi.
Ọe…
Hứa Ngôn vội vã vỗ lưng cho tôi.
Xì, dân thành phố đúng là tiểu thư, ăn bữa cơm cũng nôn ra được. Mẹ Hứa bĩu môi.
Hứa Ngôn là bác sĩ, thấy tôi khó chịu, một đỡ lưng tôi, kia bắt mạch cổ .
Cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, còn ghé tai tôi đùa:
Chắc là mạch hỷ rồi, không sao đâu.
Mạch hỷ? Mẹ Hứa nghe thấy liền kích động hét to một tiếng.
Tôi hiểu lầm, định giải thích:
Không đâu, anh đùa…
Chưa kịp nói hết , mẹ Hứa đã đập hai xuống bàn, mặt mày hớn hở:
Ôi giời, tốt đấy!
Thằng ba nhà mình có phúc thật!
Mắt mẹ Hứa láo liên đảo qua, đặt đũa xuống:
Nhưng mà, có rồi thì mọi khác.
Tưởng sẽ khuyên răn vài theo kiểu người trải, tôi cũng không tiện ngắt lời, đang định chăm chú lắng nghe thì nói:
Có rồi thì xin là chắc chắn rồi còn ! Chúng ta cũng đừng nệ mấy thủ tục rườm rà , lấy tượng trưng thôi, tôi đưa một ngàn, để Tiểu Đinh đi mua mấy bộ quần áo là được.
Hả? Tôi Hứa Ngôn chưa bàn đến sính lễ, nhưng nghe nói vùng này sính lễ không hề thấp.
Nhà tôi không thiếu , tôi cũng không định gây khó dễ cho Hứa Ngôn đó.
Nhưng… một ngàn? Đây là số mà tôi chưa nghe đến. Bình thường tôi đi ăn với bạn bè còn tốn hơn thế.
Tôi hơi xấu hổ giận, cảm thấy bị xúc phạm.
Mẹ, sau khi đi đã đưa mẹ bốn mươi vạn rồi. Khi anh cả , mẹ còn cho hai mươi vạn sính lễ cơ mà. Sao đến thì lại không cho?
Hứa Ngôn nhìn mẹ anh .
này… Nhà còn bao thứ tiêu. Anh mày vợ tốn kém, Tiểu Hổ sắp lớn, lẽ không sửa sang nhà cửa sao?
Mẹ Hứa lúng túng, nhưng nhanh chóng thẳng lưng nói tiếp:
Với lại, anh mày từ bé đến lớn tốn bao nhiêu, ngược lại là mày đấy, nuôi ăn học mất bao nhiêu , giờ cho mẹ ít thì mày thấy thiệt thòi à?
Ối trời ơi Hứa ơi, nhìn xem nuôi được cái thằng bất hiếu này, không có hiếu, đối xử với tôi ra !
Mẹ Hứa ngồi phệt xuống ghế, hai chân dang rộng, bắt khóc lóc om sòm.
Tôi trợn mắt, chưa thấy ai đảo ngược trắng đen như vậy.
Anh cả Hứa Ngôn hồi nhỏ sức khỏe yếu, ai nấy đều chăm sóc anh , ai quan tâm Hứa Ngôn. Anh từ nhỏ sống với nội.
Trong nhà gần như quên mất sự tồn tại anh. học là nội đồng cắc gom góp cho.
đại học, nếu không thi đậu trường top được hỗ trợ tài chính, chắc chắn cũng không thể đi học.
Thế mà giờ lại thành Hứa Ngôn tiêu xài gia đình?
Tôi càng nghĩ càng , cả đêm không ngủ được.
Chưa kể, phòng mà nhà họ Hứa sắp xếp cho chúng tôi lại nằm cạnh chuồng gà ở tầng một, nên sớm đã bị đ.á.n.h thức.
Việc tiên khi vừa tỉnh dậy là… tiêu chảy. Tôi nghi chắc chắn là do ăn hôm qua.
Hứa Ngôn sờ trán tôi, nói là bị cảm lạnh, uống chút t.h.u.ố.c là được.
Nhẫn em đâu rồi?
Hứa Ngôn nhìn ngón trống trơn tôi, .
Trên tôi vốn đeo một chiếc nhẫn vàng.
Mẹ anh, sớm bảo đi dự tiệc đầy tháng nhà ai, nói cần thể diện…
Tôi nhớ lại sớm lúc chạy vào nhà vệ sinh, mẹ Hứa nói quan tâm nào, vừa thấy tôi là giơ đòi nhẫn, đúng là cạn lời.
Hứa Ngôn không nói , lấy điện thoại chuyển cho tôi 10.000 tệ rồi chuẩn bị ra ngoài mua thuốc.
Thấy bữa trên bàn, anh dừng lại:
Em mua à?
Tôi gật , hào hứng sao anh .
Anh cười khổ:
Cũng có em mới nhớ được hết mấy món anh thích ăn.
Tôi còn chưa kịp thêm, thì thấy anh đã khôi phục lại vẻ ôn hòa như thường, nên cũng không tiện nữa.
Đi được một đoạn, tôi lại thấy bụng cồn cào, đành quay nhà một mình.
Vừa đi vệ sinh xong trong sân, bước vào nhà thì giật nảy mình trong phòng đã chật ních người.