Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Sao lại chép bài của người khác?”
“Tại em… không biết …”
Chỉ một câu đó thôi, kể từ hôm đó, ngày nào sau giờ học, Cố Thần Dương cũng kéo tôi ngồi lại bổ túc một đồng hồ, dù tôi có viện cớ nào cũng không thoát.
Cuối cùng, có lần tôi phát cáu, nói thẳng là tôi không học , cũng không đi học ké .
Lần đó anh đã nổi giận và nói với tôi: “Hà Niệm, em muốn cuộc giữa chừng sao?”
Giọng nói lạnh đến mức khiến tôi có cảm giác nếu không học đàng hoàng, anh diệt trừ tôi tại chỗ.
Tôi sợ đến mức lắc đầu lia lịa, đêm viết liền ba bài báo cáo.
nên một người cẩn trọng, cầu toàn như … sao có thể tôi “mở cửa sau” tôi thản nhiên bước chứ?
Tôi lắc đầu, không dám tiếp.
Vừa hoàn hồn lại, bàn liền bị đập mạnh.
Người đó là tổng biên tập, anh ta dùng giọng điệu chất vấn: “Hà Niệm, trong buổi phỏng vấn anh Cố có nói về chuyện cảm, sao em không truy thêm? Moi được chuyện đó ra còn hấp dẫn hơn mấy câu chuyện truyền cảm hứng gấp trăm lần ! em từng phóng viên săn tin rồi sao? Mấy chiêu đó không dùng được à? Em lỡ cơ hội lần này có biết tổn thất bao nhiêu không?”
Tôi không biết trả lời sao.
Nếu tôi thực sự chuyện cảm của Cố Thần Dương… tôi sợ đào một lỗ chui luôn tại chỗ mất.
Tôi đang định giải thích thì chị Vương – chuyên gia chen lời – lại thò đầu tới: “Tổng biên tập, hay để tôi đi phỏng vấn bổ sung đi? Lính mới thì biết xử lý linh hoạt đâu. Nếu chuyện này được đưa lên, chắc chắn hút view cực khủng đó! Tổng tài lạnh lùng từng bị tổn thương , lập nghiệp chỉ để trả thù… nghe nó cuốn gì đâu!”
Tôi càng nghe càng sợ, định lên phản bác.
Nhưng tổng biên tập đã lên trước: “Được, chị Vương liên hệ với anh Cố, sắp xếp phỏng vấn bổ sung càng sớm càng tốt nhé!”
9
Sau đó hai người liền gọi Cố Thần Dương tại chỗ: “Chào anh Cố, tôi là tổng biên tập của tòa soạn Lạc Ký. Không biết anh có thời gian không? Bên tôi vẫn còn vài câu cần bổ sung thêm.”
văn phòng như nín thở chờ câu trả lời.
Thấy anh không trả lời , tổng biên tập vội vàng nói thêm: “Anh yên tâm, lần này tôi sắp xếp một phóng viên dày dặn kinh nghiệm, đảm bảo một lần là xong…”
Câu còn chưa dứt, Cố Thần Dương đã thẳng thừng từ chối: “Tôi không rảnh.”
Anh dừng một nhịp rồi nói tiếp: “Với lại phỏng vấn với phóng viên lạ tốn gấp đôi thời gian.”
Ý của câu này bỗng khiến tôi chột dạ.
Tổng biên tập dường như cũng hiểu ra điều gì đó lời vừa rồi: “… nếu là phóng viên Hà đến phỏng vấn thì có được không? Chỉ mất một chút thời gian thôi, không đâu.”
Sau một thoáng im lặng, đầu dây bên kia vang lên giọng nói: “Bảo cô kết bạn WeChat với tôi để hẹn thời gian phỏng vấn.”
tức thì, ánh mắt của tất mọi người lại một lần đổ dồn về phía tôi. Còn sắc chị Vương thì… tối sầm như gan lợn.
Số điện thoại của Cố Thần Dương, tôi vẫn rõ trong đầu nên khi tan , tôi nhập dãy số quen thuộc WeChat.
Sau đó tài khoản anh hiện lên… vẫn là ảnh đại diện cũ… vẫn là tấm ảnh đôi năm đó.
Hồi tôi mè nheo đủ kiểu, sau cùng thi được điểm cao trong kỳ thi cuối kỳ của khoa Hóa, anh mới miễn cưỡng đồng ý đổi ảnh. Không ngờ chia tay nhiều năm như rồi anh vẫn chưa từng đổi lại.
Cố Thần Dương… anh rốt cuộc là có ý gì? Lẽ nào… trong lòng anh vẫn còn tôi? Nhưng…
Tôi khẽ kéo môi, một vị đắng lan đầy trong lòng.
10
Ban ngày còn có công việc lấp đầy thời gian. Nhưng đến đêm tôi cứ trằn trọc mãi không sao ngủ được.
Cố Thần Dương…
Càng , lòng càng rối.
Cuối cùng tôi quyết định ra ban công hít thở một chút, lại chợt phát hiện dưới lầu có một chiếc xe đậu ở đó, người ngồi trong xe tôi không nhìn rõ , nhưng đầu thuốc cứ chớp nháy sáng lập lòe trong bóng tối thì vô cùng bắt mắt.
Tôi nhìn chiếc xe đó rất , dù không biết là ai, cũng không rõ chiếc xe đã đậu ở đó bao rồi.
Gió đêm thổi khiến tôi thấy hơi lạnh, đang định quay lấy áo khoác thì thấy đầu thuốc trong xe vụt tắt. sau đó là động cơ xe khởi động, rồi chiếc xe từ từ rời đi, ngoài trời cũng càng lúc càng tối.
Nhìn rõ ràng không xe của người trong khu.
Và không hiểu sao, chiếc xe đó lại khiến tôi đến Cố Thần Dương.
Tôi bật cười khẽ, dở khóc dở cười với chính .
gì cũng đến anh này thì… Đúng là trúng bùa mê thuốc lú rồi.
Lần mở mắt ra nhìn đồng hồ, tôi lập tức tỉnh táo, nhận ra…
Sắp trễ rồi!
Tôi vội vàng chuẩn bị rồi chạy hết tốc lực, nhưng vẫn không kịp chuyến xe đưa đón của công ty. Đang uể oải đến việc bắt taxi, thì phía sau chợt vang lên còi xe “bíp bíp”.
Tôi vội ngoái đầu lại.
Lại là chiếc Mercedes-Benz …
Cửa kính xe hạ xuống, khuôn không biểu cảm của Cố Thần Dương hiện ra.
“Lên xe.”
Không chờ tôi từ chối, anh đã lên tiếp: “Mau lên, chỗ này không được đậu xe đâu. Hay là muốn quỵt tiền xe lần trước?”
Tôi cứng họng, nhìn dòng xe phía sau sắp kẹt cứng, chỉ đành im lặng chui ghế phụ.
11
Trên xe, tôi và Cố Thần Dương không ai mở miệng nói gì. Chỉ có điều trong xe mùi thuốc lá nồng đến mức khiến tôi khó chịu.
Cố Thần Dương thấy tôi hơi nhíu mày, liền hạ cửa kính xuống: “Xin lỗi, tối tâm trạng không tốt nên hút hơi nhiều.”
“Ừm… Anh cũng sống gần đây à? Gặp nhau hai lần thật là…”
“Lần đầu là cờ, lần thứ hai thì không.”
“Hả?”
Tim tôi bỗng đập nhanh, không kìm được quay sang nhìn anh.
Cố Thần Dương im lặng một lát, khẽ nhếch môi như tự giễu: “Tối tôi tưởng em đã nhận ra tôi rồi đó.”
gì?! nghĩa là… Chiếc xe đậu dưới nhà tôi giữa đêm … Thật sự là anh?
Anh thản nhiên nói: “ ngủ sớm.”
Tôi như bị nghẹn nơi cổ họng, thốt được lấy một từ.
‘ ngủ sớm.’
Anh nói câu đó… giống hệt như trước kia, ánh mắt , vẻ bất đắc dĩ … cũng y chang ngày xưa. Chỉ khác là, bây giờ anh còn là gì với tôi .
Tôi khẽ hắng giọng: “À đúng rồi, hẹn luôn nhé, lịch phỏng vấn ?”
Anh gật đầu “ừ” một , suy rồi nói: “Bốn rưỡi chiều nay, chỗ cũ. Đi một thôi.”
Chỗ cũ… Ý anh là quán cà phê tụi tôi thường đến hồi đại học? Anh… vẫn sao?
Tôi ngẩn người ra một lúc, thì bị giọng nói không vui của anh kéo về thực tại: “Sao, quên mất chỗ rồi à?”
Lúc này, đôi môi mỏng của Cố Thần Dương bất ngờ mím lại thành một đường thẳng. Vừa nhìn tôi liền biết đó là dấu hiệu anh đang hơi giận.
Tôi nhỏ giọng đáp: “Không, tôi .”
Anh khẽ thở ra một hơi, môi cũng giãn ra một chút, như cười nhẹ: “Đến rồi.”
Tôi ngoảnh đầu nhìn thì đúng là đã tới cổng công ty.
Ngoài xe, đồng nghiệp từng người một vươn cổ nhìn …
Tôi bỗng hoá hoảng hốt, vội vã xuống xe: “… chiều gặp.”
“Ừ. Chiều gặp.”
14
Tôi nên nói với anh nào đây…
Rằng năm xưa tôi theo đuổi anh, thực chất chỉ một cuộc giao dịch. từ đầu, tôi đã lừa dối cảm của anh rồi.
Đến hôm phỏng vấn, tôi đã im lặng rất , nói được lời nào, cứ tưởng người như Cố Thần Dương, vốn luôn ngẩng cao đầu, giận dỗi rồi đi luôn.
Nào ngờ, anh lại hạ giọng: “Nếu em không muốn trả lời… thì thôi . Nhưng… chúng ta lành, rồi kết hôn, được không?”
Tôi sững người.
Cố Thần Dương từ bao giờ lại trở nên khiêm nhường đến ?
Ngày xưa là tôi dày bám theo anh. Nhưng giờ lại, mỗi lần tôi nũng nịu : “Anh thấy này được không?”, anh luôn lạnh đáp lại: “Được.” Còn lần này, là anh ngược tôi: “Được không?”
Khoảnh khắc đó, tôi đã suýt không màng đến hậu quả nói anh biết tất .
Muốn nói anh biết rằng tôi đã lừa anh.
Và rằng tôi theo đuổi anh không thích hay yêu, khởi đầu của câu chuyện này… chỉ là một cuộc giao dịch.
Nhưng không ngờ, sau khi tính đi tính lại, cuối cùng vẫn tính sai.
“Chúng ta…” Tôi nghẹn lời, cổ họng như bị chặn lại.
“Chiều nay đi đăng ký nhé? Dù sao cũng quen rồi, chúng ta cũng hiểu nhau hơn, đúng không?”
Tôi vùng tay ra, như gom hết dũng khí đời để buông lời: “Thôi đi.”
Tay của Cố Thần Dương theo quán tính rơi không trung, trên anh vẫn còn nguyên nét biểu cảm dịu dàng lẫn chút cầu khẩn ban nãy.
Tôi không đã quay về công ty nào, tổng biên tập nói gì bên tai tôi, tôi cũng nghe không rõ .
15
Sau khi bài phỏng vấn được đăng tải, mạng xã hội lập tức dậy sóng. Cư dân mạng thi nhau bày tỏ sự thương xót trước câu chuyện cảm của Cố Thần Dương. Nhưng chưa đến nửa ngày, bài viết đã bị gỡ khỏi toàn bộ các trang mạng và nền tảng số, không để lại bất kỳ một dấu vết nào, tổng biên tập trong văn phòng sốt ruột đến phát hỏa, gọi điện khắp nơi truy tìm thủ phạm.