Vào ngày kỷ niệm kết hôn, Tống Bạc Giản bỏ tôi lại để đi chăm sóc cô bạn gái nhỏ bị ta/i nạ/n xe.
Tôi chặn anh ta lại, lạnh lùng cười:
“Không chế//t luôn thật đáng tiếc.”
Đó là lần đầu tiên anh ta giơ tay tát tôi, lạnh giọng châm chọc vào vết sẹo lòng tôi:
“Có phải vì cô là trẻ mồ côi, nên mới lệch lạc về tâm lý thế này không?”
Về sau, khi tôi được chẩn đoán un//g th//ư, tôi mới đồng ý ly hôn.
Tống Bạc Giản hiếm khi lộ vẻ khó xử:
“Không phải em từng nói sẽ dây dưa với anh cả đời sao?”
Tôi lắc đầu, mỉm cười không đáp.
Bởi tôi sắp đi tìm Tống Bạc Giản năm mười bảy tuổi—người trong mắt chỉ có mình tôi.
Còn người đàn ông trước mắt, đã chế//t trong lòng tôi từ lâu rồi.