Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6Ac6trI8Mu
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bữa cơm tất niên, họ hàng giục tôi kết hôn, cha mẹ tôi trầm mặc.
Hừ, cậy là trưởng bối mà không ngừng công kích tôi vừa già vừa béo, “bà tổ” nhà mãi không chịu gả đi.
Không nhẫn được thì không cần nhẫn nữa.
Các người đã không khách khí với tôi, đừng trách tôi lật mặt.
1
“Cửu Cửu, Cửu Cửu, !” Một bàn thô ráp vẫy vẫy tôi nhà ga.
Tôi nhìn , lập mỉm cười.
Sắp sang năm mới, nhà ga người xe nước, cách đó không xa tốp năm tốp ba líu ríu trò chuyện, đều là khung cảnh người thân đoàn tụ.
Tôi đưa hành lí của mình vào bàn kia, giọng mừng rỡ “Cha, hôm nay sao tự nhiên cha lại đến đón con thế?”
Sắc mặt cha tôi khựng lại, cười gượng, “Con gì vậy, cha đi đón con không là chuyện đương nhiên sao? Trước kia là không có thời gian, bây giờ nhiều thời gian rảnh nên đi đón con gái bảo bối của cha .”
Tôi mím môi cười, không nghĩ nhiều.
Cha vừa ngâm nga hát vừa kéo hành lí của tôi, trước khi lên xe hà hơi xoa xoa hai bàn , thoạt nhìn dường vui vẻ, “Cha đưa con đến một nơi, đảm bảo con có thể ăn ngon uống ngon.”
“Đi đâu thế cha, không về nhà mình sao?”
Cha tôi vẻ thần bí, “Đến nơi con khắc biết.”
…
Xe dừng lại, cửa kính xe hạ xuống, tôi hoang mang nhìn biển hiệu mang tên “Tiệm trà Mân Thiên”.
“Cửu Cửu, mau đến .” Cha tôi nhiệt tình dẫn tôi lên tầng hai của quán
Quán trà không nhiều người lắm, liếc mắt nhìn cả tầng hai chỉ một đôi mẹ con ngồi.
Cặp mẹ con kia, người con trai tai mặt , người phụ nữ trung niên có mái tóc xoăn, hai người nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt.
Tôi tưởng người mà họ chưa tới, ai ngờ đúng lúc này thím tôi từ nhà vệ sinh đi , vừa nhìn tôi thì hai mắt phát sáng, “Ai nha, Cửu Cửu đến rồi à? Mau đến nào!”
Rồi bà ấy dẫn tôi ngồi xuống, chính là chỗ đối diện với hai mẹ con nhà kia!
phút chốc nhìn cha cùng thím liếc mắt nhìn nhau, tôi lập hiểu rõ.
Rào trước đón sau cả nửa ngày, vừa mới xuống xe liền đưa tôi đến xem mắt??
Tôi cười lạnh, khéo lắm.
Khó trách vì sao cha tôi đến đón tôi, trước kia có nằm mơ cũng đừng mong có chuyện này.
“Bội Phương, là cháu gái Cửu Cửu nhà tôi. xem xem, dung mạo xinh đẹp, cũng trắng trẻo mập mạp.”
Tôi: ???
Tôi nhìn lướt qua người đàn ông phía đối diện, cái bụng tròn vo kia hơn cả bụng bia của cha tôi, mặt bóng dầu đến phát sáng được.
là cảm tôi mập mạp, cho nên tìm người béo hơn?
Người phụ nữ có lẽ là mẹ của “đối tượng xem mắt” kia, ánh mắt khôn khéo quét qua tôi đánh giá 360 độ không sót chút nào giống xem một con lợn béo bị bán, mắt mang theo chút vừa ý.
Thím tôi tiếp tục “chào hàng”: “Cửu Cửu nhà tôi thông minh, công việc cũng tốt, hiện giờ sếp thành phố H, một năm kiếm được từng này.”
Thím tôi kiêu ngạo chìa tám ngón , ngón múp míp khoa lắc lắc một chút.
Bà mẹ nghi hoặc, “Tám vạn sao?”
“Tám mươi vạn đó!” Giọng thím cao vút giống tôi là con gái ruột của bà vậy, cha tôi một bên cũng hớn hở cười.
Mẹ của đối tượng xem mắt khẽ gật đầu, “Vậy sau khi kết hôn vẫn sẽ đi thành phố H sao?”
“Vậy sao được?! Khẳng định theo nhà chồng chứ, cha mẹ con bé cũng hi vọng con gái gần để tiện chăm sóc, cháu xem có đúng không nào?”
Tôi: ???
Tương lai của tôi thím tính hộ hết rồi nhỉ?
Thậm chí không thèm ý kiến của tôi nữa!
Tôi liếc mắt nhìn cha tôi, ánh mắt sáng quắc, nhưng ông ấy hoàn toàn không chú ý đến, chỉ lo cười ông địa với hai mẹ con nhà kia.
Tôi thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm chén trà trên , lòng có một ngọn lửa giận bùng lên.
2
Bà mẹ của đối tượng xem mắt có vẻ vừa ý, hắng giọng, “Cửu Cửu đúng không?”
Tôi lễ phép vâng một tiếng.
“ đúng là không tồi, nhưng nhà tôi cũng giỏi giang. nhà tôi hơn bảy tuổi, hơn kém bảy tuổi chẳng chính là độ tuổi phù hợp sao?”
Bà mẹ cười nhìn thím tôi, cha tôi cùng thím gật gù liên tục hưởng ứng.
“ à, con hiện công việc gì thế?” Tôi hiếu kì .
Nét tươi cười của bà mẹ lập khựng lại, dường không hài lòng với câu của tôi, “ nhà tôi chuẩn bị phỏng vấn. Nhà tôi có người quen ngành điện lực, nó phỏng vấn xong là lập được nhận.”
Cha tôi cùng thím lại liên tục gật đầu.
Tôi nhíu mày, chính là hiện tại THẤT NGHIỆP.
“Nhà có căn nhà?”
Bà mẹ thu lại nụ cười, chỉ vào tôi, lại với thím, “Cửu Cửu nhà người thật thực dụng.”
Thím tôi cười gượng, “Cửu Cửu, nhà của con không thiếu nhà đâu.”
“Không thiếu là có căn?” Tôi quyết đến cùng.
lộ vẻ không vui, muốn mở miệng, thím tôi lại cố gắng giảng hòa: “Bội Phương à, Cửu Cửu có chút thẳng thắn, nhưng về sau đằng nào cũng kết hôn, cho rõ ràng là điều nên .”
“Nhà tôi có một căn Hà Tây.”
Thím tôi ngạc nhiên, “Bội Phương, sao chỉ có một căn? Trước kia không hải và ít là hai ba căn sao?”
ngắt lời, “Là hai hoặc ba căn đấy. căn nhà hiện tại bị phá dỡ và di dời đi, chính phủ chắc chắn sẽ trợ cấp cho tôi ít là hai căn nhà mới.”
Tôi xem thường.
Người béo, bánh vẽ cũng gớm. căn nhà của người bị phá dỡ rồi di dời đi nơi khác, đến tháng năm nào?
Không ngờ, này có thêm một chiêu “khó đỡ” khác, “Cửu Cửu, mọi người đều quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Nhà tôi cũng chú trọng quy tắc, nếu gả đến nhà tôi, định tuân thủ gia quy của tôi.”
dứt, bà ta lấy một quyển sách nhỏ, trên bìa viết chữ “Gia quy Tạ thị” thật .