Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
mẹ tôi 65 tuổi tái hôn, bà ép tôi và em bán nhà để gom tiền làm của hồi môn cho bà.
Khi bà tình phá hoại bản thiết kế của em dâu thì tôi liền “lỡ tay” đập vỡ cái vòng ngọc mà bà quý nhất.
Mẹ tôi nghiến răng nghiến lợi: “ súc sinh, mày nhất định chọc tao tức c.h.ế.t mới hả dạ à?”
“Đúng .”
“ mày còn có tao là mẹ không?”
“Không.”
“Sớm biết mới sinh mày ra thì tao nên bóp c.h.ế.t mày luôn!”
“Được thôi, giờ bóp c.h.ế.t tôi đi sau đó bà ngồi tù, tôi coi như thay dân trừ hại.”
Mẹ à, khi bà ép tôi đến tôi bị trầm cảm thì tôi mới nhận ra…
Một đời người, dễ như trở bàn tay.
1
xuống bay, giữa đám đông đón người, tôi tức nhìn thấy em mình.
Cậu ấy trông vô cùng mệt mỏi, thâm quầng, tóc tai bù xù, rõ ràng đã lâu rồi không được nghỉ ngơi tử tế.
Tôi rời nhà , đây là đầu tiên tôi quay về. Nếu không thật sự đến đường cùng, em tôi tuyệt đối sẽ không cầu xin tôi quay .
Lý do rất đơn giản: Nhà tôi có một người mẹ “kỳ hoa dị thảo”.
xe, tôi ngả ghế nằm xuống: “Em đi, mẹ làm trò gì nữa?”
Giọng em tôi khàn đặc, thậm chí còn nghẹn ngào:
“, em sống không nổi nữa rồi. Tiểu Tĩnh bị mẹ ép đến đòi ly hôn, đã về nhà mẹ đẻ rồi.”
“Mẹ thực sự quá đáng lắm. Tiểu Tĩnh nhận một dự án, thức mấy đêm để vẽ bản thiết kế. Tối hôm kia, cô ấy đang vẽ làm việc thì nhận một cuộc điện thoại rồi ra ban công nghe . quay thì thấy tính bị mẹ format mất rồi.”
“Đây không đầu. Trước đó mẹ làm hỏng tính của cô ấy . Em đã với mẹ bao nhiêu là đừng động vào nữa. Em còn mua riêng cho mẹ một cái tính bảng để học nhảy quảng trường. Nhưng mẹ biết rõ dự án quan trọng đến nào, mà vẫn tình phá. Mẹ không bọn em sống yên ổn.”
Em tôi kể suốt cả đoạn đường, còn liệt kê thêm những chuyện như: Mẹ cứ khăng khăng phơi tất cạnh lót của em dâu, biết rõ công việc của em dâu thức khuya mà sáng giờ đã gào hát ngoài khách, trời hè nóng 36 độ nhưng nửa đêm dậy ngắt cầu d.a.o tổng, bảo là tiết kiệm điện cho cả nhà.
Xuống xe, tôi tặng em một cái tát thẳng :
“Chu Gia Bảo, thực sự nhìn nhầm em rồi. Mới cưới mà để vợ bị bắt nạt tới , em đúng là chẳng ra đàn ông gì cả.”
em tôi đầy đau khổ: “Em còn biết làm sao? biết tính mẹ rồi đấy. Càng cấm bà làm gì, bà càng tình làm. Cãi nhau với bà, bà liền khóc lóc kêu gào khắp nơi rằng em ép bà chết. Em từng lớn , chưa tới hôm sau bà đã tới công ty em và Tiểu Tĩnh khóc lóc với lãnh đạo. Em thật sự hết cách, chỉ còn biết cầu xin về giúp.”
Tôi dứt khoát theo em về nhà. Mẹ tôi thấy tôi thì sắc tức thay đổi, còn tôi thì nở một nụ cười rạng rỡ từ tâm can:
“Mẹ, con về rồi.”
[ – .]
2
Sự trở về của tôi khiến mẹ tôi trở tay không kịp. Không để bà kịp phản ứng, tôi khoác tay bà làm nũng ngay:
“Mẹ ơi, con nhớ món thịt kho tàu mẹ nấu quá. Trưa nay mẹ làm cho con ăn nhé!”
Mẹ tôi cười gượng: “Ừ… Về nhà là tốt rồi, mẹ làm cho con ăn.”
Tôi than đói đẩy mẹ tôi vào bếp, sau đó nhanh chân chạy thẳng vào bà.
Dựa theo thói quen bao nay của mẹ tôi, tôi dễ dàng tìm được thứ mình ở tầng dưới cùng tủ quần áo.
Đợi đến khi cơm nước dọn , mọi người đã ngồi đầy đủ, tôi từ tốn móc từ túi ra một món .
“Mẹ à, cái vòng đẹp thật đấy, hay là tặng con luôn đi?”
mẹ tôi tức sầm : “Ai cho mày đụng vào của tao? Mau trả đây!”
Tôi nhìn chiếc vòng tay, không nhịn được bật ra “chậc chậc”. Nhiều như rồi mà mẹ tôi vẫn coi cái vòng như báu vật.
Thật ra đây chỉ là một chiếc vòng rất bình thường, chất ngọc không đẹp, còn có cả vết nứt. Nghe là quà tặng của mối tình đầu thời trẻ của mẹ tôi. Bà luôn cẩn thận cất giữ, mỗi tháng đều lấy dầu ra lau, chưa bao giờ dám đeo, sợ va sứt mẻ.
Nhưng tôi đâu có sợ. Tôi cười nham hiểm nhìn mẹ tôi:
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Mẹ, cái vòng có đắt đỏ gì đâu, tặng con luôn đi mà~”
Thấy tôi không chịu đưa, mẹ tôi liền lao đến định giật. Ngay tay bà sắp chạm vào chiếc vòng, tôi vung tay ra sau, cái vòng bay vút , đập vào tường rồi bật xuống đất, vang một “choang” giòn tan, vỡ thành bốn, mảnh.
“Con có ý đâu mà! Mẹ thử xem mẹ giành làm gì, làm con trượt tay đấy chứ!”
Mẹ tôi sững người tại chỗ, giận đến đỏ hoe, thân hình béo phì run bần bật. Bà quay ngoắt trừng tôi, như róc xương lột da tôi ngay tức.
“Con đĩ ranh, cái tay mày sao mà thiếu đòn thế hả? Ai cho mày vào tao? Ai cho mày động vào của tao? Con nghiệt chủng, hôm nay tao không đánh c.h.ế.t mày thì tao không mang họ Chu!”
dứt lời, bà đã chộp lấy cây chổi bên cạnh xông tới đánh tôi. Tất nhiên tôi chẳng ngu gì đứng yên cho bà đánh, tức né người chạy vào rồi khóa trái cửa. Nghe bà đập cửa “rầm rầm”, tôi ý lớn :
“Chẳng mẹ động vào của dâu sao? Người ta bảo mẹ đừng đụng mà mẹ cứ đụng. Con học theo mẹ đấy, con di truyền từ mẹ mà ra, sinh ra đã cái tay thiếu đòn. Mẹ con mình đều nên chặt hết tay cho rồi!”
Câu đó ra, mẹ tôi càng điên hơn. Dù cách một cánh cửa, tôi vẫn tưởng tượng rõ được gương hung hăng của bà ta .
“Con súc sinh! cầm thú! Tao biết ngay mày về là chẳng có chuyện gì tốt đẹp! Mày đúng là chọc tức tao đến chết!”
“Đúng !”
“Con tiện nhân! mày còn có người mẹ như tao nữa không?!”
“Không có.”
“Nếu sớm biết , sinh mày ra tao đã bóp c.h.ế.t mày cho xong!”
“Nào, giờ bóp đi. Mẹ vào tù, còn con coi như trừ hại cho dân rồi.”
Câu dứt, mẹ tôi tức im bặt. Nghe em tôi hét kinh hãi, có vẻ như bà ta đã tức đến ngất xỉu rồi.