Trước cửa Cục Dân chính, tôi gặp lại người yêu cũ.
Anh ta liếc nhìn bụng bầu sáu tháng của tôi, giọng thản nhiên hỏi:
“Tới đăng ký kết hôn à?”
Tôi khẽ vuốt tóc mai, bình tĩnh đáp:
“Ly hôn. Còn anh?”
“Tôi bị người hẹn kết hôn cho leo cây, hay là… chúng ta tạm ghép cặp đi?” – anh nói ra câu đó nhẹ như không.
Tôi chỉ vào bụng mình:
“Anh thích làm cha bất đắc dĩ à?”
Sắc mặt anh tối sầm:
“Vừa hay, tôi không có khả năng sinh con.”
— Một năm sau —
Anh ôm đứa trẻ, mặt đen như đáy nồi, nghiến răng hỏi:
“Tại sao con càng lớn càng giống tôi?”
Tôi liếc anh:
“Chắc là… do anh trai anh…”
Anh gằn giọng:
“Giang Ngư, tôi làm gì có anh em trai!”
Tôi chớp mắt:
“Ồ, vậy chắc anh nuôi giỏi. Dù sao thì anh chẳng bảo mình không có khả năng sinh con sao?”