Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fulujWJsj

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

9 (Hết)

Tôi nhớ có lần lúc tán gẫu, tôi từng buột miệng nói thử đỏ nước, nhưng mãi vẫn mua.

Không ngờ Tiểu Lệ lại nhớ.

“Tại sao cậu biết nào hợp với bọn tớ vậy?” tôi hỏi.

Tiểu Lệ hơi ngượng, cúi xuống: “Tớ… tớ lén nhìn son cậu hay dùng rồi đoán thôi.”

Quách Vũ đã mở cây son của mình, là cam tươi tràn đầy sức sống.

Cô soi gương bằng màn hình điện thoại, cười tươi rói: “Ê, đẹp đấy! Tiểu Lệ, thẩm mỹ của cậu lắm nha!”

Tối hôm đó, cả ba chúng tôi đều thoa lên môi thỏi son mà Tiểu Lệ tặng.

Trong gương, sắc mặt cũng rạng rỡ, nụ cười cũng tươi hơn hẳn.

Tiểu Lệ đứng phía sau nhìn bọn tôi, nụ cười môi cô ấy rực rỡ hơn cả của chúng tôi.

Ba thỏi son ấy tuy chẳng đắt tiền, nhưng lại trở thành món quà quý giá nhất trong ký xá của chúng tôi.

15

Sau cuối tuần của “sự kiện son môi”, đêm đó trong ký xá đèn đã tắt.

Bốn người chúng tôi đều nằm giường, không dùng điện thoại, cũng chẳng ngủ.

Trong không khí có một sự yên lặng đặc biệt, như có điều gì đó đang chờ nói ra.

Quách Vũ trở mình trước, quay mặt phía giường của Tiểu Lệ.

“Tiểu Lệ, cậu ngủ ?”

.” Giọng của Tiểu Lệ vang rõ trong bóng tối.

Triệu Thiên cũng lên tiếng: “Ba thỏi son đó, bọn tớ sự rất thích.”

Tôi nằm giường tầng , tiếp : “Là hợp với tớ nhất từ trước tới nay.”

Tiểu Lệ im lặng một lúc, rồi nói: “ cậu thích là tốt rồi.”

Sau đó, như đã lấy hết can đảm, giọng cô ấy hạ thấp nhưng dứt khoát.

ra… tớ luôn nói cảm ơn cậu. Không phải kiểu cảm ơn khách sáo đâu.”

“Cảm ơn gì chứ, đó qua rồi mà.” Quách Vũ nói.

qua đâu.” Giọng Tiểu Lệ kiên định: “Hôm đó, nếu cậu không giữ tớ lại trong phòng học, có lẽ tớ đã sự chạy đi rồi. Mà một khi đã bỏ chạy một lần, chắc chắn có lần thứ hai.”

Cô ấy dừng lại, rồi nói tiếp: “Trước đây, tớ luôn nghĩ nghèo là đáng xấu hổ, phải giấu đi, sống lén lút như kẻ trộm vậy.”

“Nhưng cậu khiến tớ hiểu ra rằng, nghèo không phải là tội. Ngẩng mà sống, cũng không khó đến thế.”

Bóng tối dường như cho cô ấy thêm dũng khí, để nói ra những mà ban ngày cô chẳng thốt nên.

Quách Vũ tặc lưỡi: “Cậu vốn chẳng thua kém cả. Học chăm hơn bọn tớ, việc cũng nhanh nhẹn hơn.”

Triệu Thiên nói: “ ra, bọn tớ cũng phải cảm ơn cậu nữa. Nhờ cậu mà bọn tớ hiểu, cuộc sống vẫn có tiếp tục như thế — người có kiên cường đến vậy.”

Tôi nằm sấp giường tầng , cúi nhìn xuống.

“Tiểu Lệ, bọn mình cùng ký , tức là người một nhà rồi.”

“Đúng thế!” Quách Vũ đập tay lên giường: “Người một nhà thì không nói khách sáo. Sau này có gì, không giấu trong lòng nữa, nghe ?”

Tiểu Lệ dưới đáp một tiếng “Ừm”.

Không khí lại yên tĩnh một lúc, rồi Triệu Thiên bỗng hỏi: “Tiểu Lệ, sau này cậu gì?”

Tiểu Lệ nói: “Tớ vẫn quê giáo viên. chỗ bọn tớ thiếu giáo viên lắm, trẻ phải đi học rất xa.”

Quách Vũ nói: “Thế thì tốt quá. Sau này nếu tớ mà chẳng nên cơm cháo gì, tớ dẫn đến tìm cậu, cậu phải dạy kèm riêng cho tớ đấy.”

Tất cả chúng tôi đều bật cười.

Triệu Thiên nói: “Tớ học cao học, lại trường giảng viên.”

Quách Vũ nói: “Tớ mở một hàng, bán quần áo hay đồ ăn gì cũng .”

Tôi nói: “Tớ nghĩ xong, có lẽ đi khắp nơi một thời gian.”

“Dù sau này mỗi người một nơi,” tôi nói: “chúng ta cũng phải giữ liên lạc.”

“Chắc chắn rồi.” Quách Vũ tiếp : “ quên là ch.ó .”

Tiểu Lệ nói: “. Khi nào tớ kiếm nhiều tiền, tớ mời cậu ăn một bữa ngon.”

Triệu Thiên cười: “Nhớ nhé, bọn tớ ghi sổ rồi đó.”

Đêm hôm đó, chúng tôi nói lâu.

Nói cuộc sống tương lai hướng đến, nói những rắc rối có gặp phải, và nói rằng dù đâu, xa đến mấy, cũng phải là chỗ dựa cho nhau.

Những nói ấy trôi trong bóng tối, nhẹ như hơi thở, nhưng lại như những chiếc đinh nhỏ, khắc sâu vào tim của cả bốn chúng tôi.

16

Thoáng cái đã đến mùa tốt nghiệp năm tư.

Khắp khuôn viên trường toàn là sinh viên mặc áo cử nhân , náo nhiệt vô cùng.

Bọn tôi trong ký cũng hẹn nhau hôm nay kỷ niệm.

Tôi đứng trước gương chỉnh lại mũ tốt nghiệp, Quách Vũ thì giúp Triệu Thiên cài lại mái tóc.

Tiểu Lệ từ ban công vào, cô ấy đã thay xong áo cử nhân.

Chiếc áo choàng rộng phủ lên người cô, nhưng giờ đây không trông lạc lõng nữa.

Cô tự đội mũ lên gọn gàng, chỉnh lại tua rua cho thẳng.

Tóc cô buộc cao thành đuôi ngựa, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng.

đến bên cạnh bọn tôi, soi gương, rồi giơ tay giúp Quách Vũ chỉnh lại phần cổ áo bị lệch.

“Đi thôi.” Triệu Thiên cầm lấy máy .

Cả bốn chúng tôi cùng nhau ra khỏi tòa ký xá.

Trời nắng đẹp, ánh sáng chiếu lên mặt khiến người ta phải nheo .

Chúng tôi tìm một bãi cỏ sạch , thay phiên nhau hình.

Đến lượt nhóm của cả bốn người, Triệu Thiên đặt máy lên giá, hẹn giờ .

Chúng tôi chen lại gần nhau, cùng hướng ống kính mỉm cười.

Quách Vũ trò, giơ hai ngón tay hình chữ V, Triệu Thiên cười dịu dàng, tôi choàng tay qua vai Tiểu Lệ.

Tiểu Lệ nhìn vào ống kính, đôi cong cong, nụ cười sáng sủa và tự nhiên.

“Tách.” Một tiếng vang , khung hình dừng lại.

xong, chúng tôi ngồi nghỉ dưới bóng cây.

Tiểu Lệ lấy điện thoại ra xem vừa : “Tấm này đẹp này.”

Quách Vũ ghé lại gần: “Gửi cho tớ đi, tớ đăng lên WeChat.”

Tôi nhìn Tiểu Lệ, cô đang cùng Quách Vũ bàn cách chỉnh .

Tôi chợt nhớ đến ngày tiên nhập học, cô kéo theo chiếc bao tải vải xám, lặng lẽ đứng .

Giờ đây, cô đã ký hợp đồng với một trường trung học quê, tốt nghiệp xong đó giáo viên.

Cô nói năng, việc đều đã có chủ kiến riêng.

“Tiểu Lệ.” Tôi gọi cô.

Cô ngẩng lên: “Sao thế?”

“Không có gì.” Tôi mỉm cười: “Chỉ là… thấy vui lắm.”

Cô cũng cười, không nói gì thêm, nhưng trong ánh ấy — đã có tất cả câu trả .

17

Ngày rời trường sau lễ tốt nghiệp, ký xá ồn ào náo nhiệt.

Tiếng bánh xe lăn, tiếng chào tạm biệt, tiếng khóc, tiếng cười — tất cả hòa lẫn vào nhau.

Đồ đạc của bọn tôi cũng đã gần thu dọn xong, căn phòng trống đi quá nửa.

Bố của Quách Vũ đợi dưới tầng, mẹ của Triệu Thiên cũng đã đến.

Đồ của Tiểu Lệ không nhiều, chỉ có một chiếc vali, thêm chiếc bao tải vải đã giặt đến bạc .

Chúng tôi xách nốt mấy túi cuối cùng ra ngoài, đứng lại hành lang.

Quách Vũ quay nhìn căn phòng trống rỗng: “Đi thôi nhé, 401.”

Triệu Thiên khép lại. Cạch một tiếng.

tấm bảng số phòng, số “401” đã phai đôi chút, bên cạnh vẫn những miếng dán hoạt hình chúng tôi từng dán năm nào — cũng đã cũ đi.

Tôi nhìn biển số phòng ấy, không nỡ rời .

Họ cũng dừng lại, cùng nhìn theo.

Tôi nhớ đến cái đêm phát hiện ra bí mật ấy.

Nhớ những giọt nước trong phòng học trống.

Nhớ cuộc đối trong siêu thị, và những ngày cùng nhau vượt qua cơn sóng gió học bổng.

Tôi nhớ đến ba thỏi son ấy, và vô số đêm chúng tôi nằm trò đến khuya.

Sau cánh này, từng giấu kín những bí mật đáng xấu hổ nhất, cũng từng chứng kiến sự cứu rỗi ấm áp nhất.

Quách Vũ dụi dụi mũi: “Chậc, cũng hơi bị luyến tiếc đấy.”

Tiểu Lệ nói: “Sau này chúng mình vẫn gặp lại.”

Triệu Thiên gật : “Ừ, đã hứa rồi mà.”

Chúng tôi kéo hành lý, quay người phía cầu thang.

Tiếng chân vang vọng trong hành lang trống rỗng.

Tôi biết, khi cánh này khép lại, tuổi trẻ của chúng tôi cũng chính thức khép lại theo.

Nhưng có những thứ không bị giam lại phía sau cánh ấy.

Như lòng tự tôn nhặt từ thùng rác.

Như tấm lòng biết ơn gửi gắm trong ba thỏi son.

Như đường bốn cô gái đã cùng nhau đi, từ trong bóng tối ra ánh sáng.

Câu của 401 — đến đây là khép lại.

Nhưng câu của chúng tôi, vẫn tiếp tục.

(Hết)

Tùy chỉnh
Danh sách chương