Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fuluph5xE
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tần Nghị cúi đầu lên trán tôi, nói: “Ngốc ạ, những việc này đối anh là chuyện . Trước khi ở bên em anh phải làm những việc này, bây giờ lại được em nhìn thấy, còn được em khen, đối anh đó là động lực lớn nhất rồi.”
“Huhu… anh là tuyệt nhất!”
Tôi dựa vào anh, thấy là kẻ vô dụng hạnh phúc nhất.
cần chúng tôi ở nhà, là lại dính lấy nhau cặp song sinh dính liền.
Ngay tình của chúng tôi ngày càng mặn nồng, sự xuất hiện của một người đã phá vỡ hiện trạng.
21
Hôm nay tôi được nghỉ, ở nhà một .
chọn được một bộ phim định xem thì chuông cửa reo.
Lạ thật, tôi có đặt đồ ăn ngoài đâu.
Tôi đi ra cửa, nhìn qua mắt mèo.
Ngoài cửa là một người nữ lạ mặt kéo theo một chiếc vali.
Da hơi ngăm đen, ngũ quan thanh tú, tết b.í.m tóc đen bóng.
Cô ta đứng ngoài cửa, vẻ mặt căng thẳng, mắt lại ánh lên sự mong đợi và phấn khích.
Tôi đang suy nghĩ xem đã gặp người này ở đâu chưa.
Người nữ lại gõ cửa, gọi một tiếng: “Tần Nghị, anh có nhà không?”
Ồ, là tìm Tần Nghị.
Tôi mở cửa, người mặt đối mặt.
Ánh mắt người nữ đầy kinh ngạc, quét tôi trên xuống dưới một lượt: “Cô là… tôi đi nhầm chỗ rồi sao?”
Tôi nói: “Không đâu, đây là nhà Tần Nghị, tôi là bạn anh ấy.”
“Bạn ?!” Người nữ vẻ mặt không thể tin nổi, cô ta trừng mắt nhìn tôi, một lâu sau mới lẩm bẩm: “Anh ấy đã có bạn rồi sao? vẫn là đến muộn rồi…”
“Cô nói vậy?” Tôi không nghe rõ cô ta đang lẩm bẩm : “Tần Nghị bây giờ không có nhà, cô có việc gấp không?”
“Cô không nhận ra tôi à?” Người nữ lại.
Ủa, chị là người nổi tiếng lắm hay ?
Tôi lắc đầu: “Không quen.”
Cô ta nhẹ, mắt mang vài phần đắc ý: “Tôi là người yêu ở quê của Tần Nghị, anh ấy không nói cô à?”
22
Ồ, thì ra cô chính là người có ước đã bỏ đi theo trai.
Sau này dưới sự tra của tôi, Tần Nghị đã kể chi tiết cho tôi nghe.
Đối phương tên là Triệu Kim Liên.
Là con của bạn thân Tần Nghị, người còn , gia đình đã nói đùa nhau, đính ước bằng miệng.
Tần Nghị hoàn toàn không hiểu ước là , biết bảo anh chăm sóc con của dì Triệu nhiều hơn.
Anh hoàn toàn xem Triệu Kim Liên em .
Lớn lên hiểu chuyện rồi, anh thấy khó xử, muốn bàn gia đình để hủy bỏ cuộc nhân hoang đường này.
Nào ngờ chưa kịp bàn bạc, Triệu Kim Liên đã biến mất.
Gia đình cô ấy đã nhờ người thăm khắp nơi, mới biết cô ấy đã bỏ đi cùng một người đàn ông ngoại tỉnh quen đi học.
Tần Nghị tuy có lo lắng cho người em này, tôn trọng lựa chọn của đối phương.
Hơn nữa, không ai biết rằng, anh đã âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tôi chớp chớp mắt, cô ta: “Cô là Triệu Kim Liên phải không?”
“Đúng vậy.”
“ Tần Nghị nói, anh ấy và cô đã cắt đứt liên lạc lâu, chưa từng hẹn hò cô.”
Sắc mặt Triệu Kim Liên thay đổi, vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ: “Cô hoàn toàn không hiểu tình giữa tôi và anh ấy, tôi phải đợi anh ấy .”
Tôi nhướng mày, không thấy tức giận, thậm chí còn có hóng hớt.
“Vậy cô vào nhà ngồi đợi đi.”
Tôi quay người vào nhà, không để ý đến ánh mắt ghen tị sâu sắc thoáng qua mắt Triệu Kim Liên.
23
Sau khi vào nhà, Triệu Kim Liên nhìn quanh một lượt, có vẻ hài .
Cô ta đặt hành lý xuống, ngồi một , rồi lại tự nhiên bắt đầu làm việc.
làm lẩm bẩm: “Nó đã thích nghịch mấy cái dụng cụ linh tinh này, quần áo sao không gấp gọn gàng…”
Lời nói ra, cứ thể là nữ chủ nhân của ngôi nhà này.
Tôi khóa cửa phòng ngủ là không gian riêng tư lại, nằm trên sofa, yên lặng nhìn cô ta làm việc.
Thỉnh thoảng lại chêm vào vài câu.
“Tần Nghị thích nhất là đứng trước cửa sổ sát đất ngắm cảnh bên ngoài.”
Triệu Kim Liên vội vàng lau cửa sổ cho sáng bóng.
“Cái bàn sách này, anh ấy ngày nào ngồi đây đọc sách.”
Triệu Kim Liên im lặng lau bàn một lượt.
“Cái tủ kia lâu lắm rồi không lau.”
Triệu Kim Liên ném giẻ lau xuống, lườm tôi một cái thật mạnh: “Cô chẳng làm cả, biết ăn không ngồi rồi, biết làm gánh nặng cho Tần Nghị, không biết anh ấy thích cô ở điểm nào!”
Tôi che miệng , có điệu đà nói: “Ai biết được chứ? Có lẽ anh ấy thích gu của tôi.”
Triệu Kim Liên suýt nữa thì tức đến nhảy dựng lên, vào mặt tôi c.h.ử.i mắng: “Loại nữ không biết liêm sỉ cô, không biết thương đàn ông, sớm muộn bị bỏ rơi, tôi xem cô đắc ý được mấy ngày!”
Lạ thật.
Rõ ràng cô ta có khuôn mặt trẻ trung, hành động và thần thái lại luôn cho tôi giác của thế hệ các bà .
Có một giác rời rạc không thể tả được.
24
Tần Nghị , Triệu Kim Liên đã nấu xong năm món một canh.
Tiếng mở cửa vang lên, cô ta đã vội vàng chạy ra.
“Tần Nghị, anh rồi à!”
Triệu Kim Liên vẫn còn đeo tạp dề, cô ta si mê nhìn người đàn ông vô cùng tuấn tú trước mặt.
Khóe miệng đang nhếch lên của Tần Nghị lập tức duỗi thẳng.
Anh có ngạc nhiên nhìn người nữ trước mặt, không chắc chắn : “Cô là… Triệu Kim Liên?”
“Là em.” Cô ta ngượng ngùng gật đầu, ánh mắt dời xuống nhìn thấy bó hoa trên tay người đàn ông.
“Anh còn mang hoa nữa à?”
Triệu Kim Liên ngạc nhiên ngẩng đầu, định bước tới nhận bó hoa trên tay Tần Nghị.
lại bị người đàn ông né đi.
“Đây là cho Dư Điềm.”
Sắc mặt Triệu Kim Liên cứng đờ giây lát, nhanh đã điều chỉnh lại xúc.
Cô ta một người vợ hiền đảm: “Anh đói rồi phải không? Em nấu cơm tối xong rồi, mau vào đi.”
“Anh Tần của chúng ta rồi, vất vả quá! Chắc là đói lắm rồi, mau lại đây nếm thử bữa tối yêu thương mà chị Kim Liên làm cho anh này!”
Tôi nhìn bộ móng mới làm của , giọng điệu kéo dài, nũng nịu, mỉa mai đến cực điểm.
Tần Nghị mặc kệ Triệu Kim Liên, ba bước thành , thoáng chốc đã xuất hiện trước mặt tôi.
“Nhớ em quá.” Anh kéo tôi sofa vào , ôm chặt cứng, còn vội vàng lên mặt tôi tới tấp.
Tôi ho nhẹ một tiếng, anh mới nhớ ra nhà còn có người ngoài, đành lưu luyến buông tôi ra.
25
Tần Nghị có thắc mắc Triệu Kim Liên: “Sao cô lại ở nhà tôi?”
Triệu Kim Liên lập tức đỏ hoe mắt, tủi thân nói: “Em, em không còn nơi nào để đi, ở đây em quen biết anh, anh có thể cho em ở nhờ một thời gian được không?”
Tần Nghị chối thẳng, nói ăn cơm xong sẽ đưa cô ta đến khách sạn.
Còn nhất quyết kéo tôi đi cùng.
Sau khi tiễn Triệu Kim Liên đang vô cùng miễn cưỡng đi.
Tôi đảo mắt một vòng, chọc vào trán Tần Nghị than thở: “Toàn là đào hoa nát do anh gây ra, hừ, con dâu tốt anh rồi đấy.”
Tần Nghị cầm tay tôi một cái: “Đừng giận, anh đã nói gia đình lâu là có bạn rồi, họ vui, còn bảo anh sớm đưa em nhà.”
Tôi cố nén khóe miệng đang nhếch lên, dịu dàng nói: “Lần này tha cho anh đấy.”