Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Việc Tần Tranh chức nằm trong dự liệu của tôi, tôi thực không thể nghĩ ra lý do nào để giữ hắn lại. Tất các thủ tục chức của hắn đều diễn ra bình thường, tôi không hề hỏi han gì, cho mọi thủ tục của hắn hoàn tất.
ngày cuối trước rời công ty, không hiểu sao hắn lại gửi tin nhắn cho tôi, hỏi tôi có thể nói một được không. Tôi không tôi và hắn có gì để nói.
đêm Lý Niết công khai thân phận của tôi, hắn cũng gọi cho tôi một cuộc điện thoại, nói đợi tôi dưới nhà. Vừa hay mấy ngày đó Lý Niết bảo tôi về biệt thự vài ngày, ông ấy muốn tôi sắp xếp lại các mối quan hệ trong công ty.
Tôi không về nhà riêng của mình, cũng không trả lời tin nhắn của hắn, sau đó hắn đã điều không làm phiền tôi nữa. Lần không có phải là lời tạm biệt cuối hay không, dù tôi không trả lời tin nhắn, hắn tìm tôi.
Tôi thực ra luôn khâm phục một loại khí chất ung dung tự tại nào đó hắn, có lẽ đây là đặc điểm những thành công đều có. Hắn có thể giả vờ như giữa chúng tôi chưa từng có những phản bội đáng khinh đó. Hắn bình tĩnh mức khiến tôi thậm chí nghi ngờ có phải ký ức của mình đã sai lệch rồi không.
Chân mày hắn lạnh lùng, không biểu lộ nhiều cảm xúc, thậm chí còn mỉm cười như một bạn cũ, đứng cửa hỏi tôi: “Trò nhé?”
Tôi im lặng, hắn bước , đưa cho tôi một ly cà phê. Tôi nhận lấy, chúng tôi sánh vai đứng trước ô cửa sổ kính lớn sát đất, màn đêm buông xuống, những tòa nhà cao tầng chọc trời sáng đèn lấp lánh, nhìn ra ngoài qua tấm kính trong suốt, như thể đang lạc dải ngân hà . Tôi nghe thấy Tần Tranh bên cạnh khẽ thở dài: “Còn nhớ lúc chúng ta mới đi làm không?”
Đó là gần trước, hai sinh viên mới tốt nghiệp cũng đứng trên tầng cao như nhìn xuống những ánh đèn bên ngoài cửa sổ. Lúc đó hắn ôm hoài bão lớn lao công ty, chuẩn bị thể hiện tài năng lại bị sắp xếp làm những công việc lặt vặt không đáng kể nhất.
Sau hắn dựa năng lực của mình giành được một hợp đồng lớn hàng triệu, tôi nhớ bộ dạng hắn che bụng dạ dày đau nhức do uống rượu, mặt tái mét hưng phấn nhìn tôi, hắn nói: “Thập Nguyệt, anh sẽ cho em một gia đình thành phố .”
Sau đó hợp đồng lớn đó trở thành thành tích của cấp trên hắn, hắn nhận được 500 tệ tiền thưởng. Hắn dùng 500 tệ đó mời tôi ăn lẩu, hắn ngồi đối diện tôi, trong hơi nóng nghi ngút, tôi không nhìn rõ biểu cảm trên mặt hắn, nhớ giọng nói của hắn, đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối tôi thấy vẻ mặt ngơ ngác khó hiểu như trên mặt hắn, hắn hỏi tôi: “Thập Nguyệt, chúng ta cứ thế , bao mới có thể thành công đây?”
Sau bữa ăn đó tôi đi tìm Lý Niết. Kể ông ấy và mẹ tôi ly hôn, mẹ tôi chưa bao gặp lại ông ấy, càng không nói tiền bạc hay tài nguyên của ông ấy, dù ông ấy có đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng không giới hạn hạn mức, tôi và mẹ tôi cũng chưa từng dùng. Đó là lần đầu tiên tôi cầu xin ông ấy, Tần Tranh.
Tôi nhớ vẻ mặt ngạc nhiên của Lý Niết, ông ấy vui mừng tôi chịu tìm ông ấy giúp đỡ, tôi cũng nhớ lời nói đầy ẩn ý của ông ấy: “Thập Nguyệt, lăn lộn ngoài xã hội, nếu ngay cũng không giải quyết được cần bố giúp, thì hắn không xứng đáng làm rể nhà họ Lý của bố.”
Mặc dù nói , ông ấy rốt cuộc chú ý Tần Tranh, trong một số dịp công khai đã khen ngợi hắn vài câu. Sở thích của cấp trên chính là ngọn đèn đường, nghiệp của Tần Tranh sau đó tự nhiên thuận buồm xuôi gió, bản thân hắn cũng thông minh và có năng lực. Tôi không ngờ rằng, trên đường ứng phó đó, không lúc nào, chúng tôi đã dần dần xa cách.
Hắn giống như một trạng nguyên thời xưa, muốn một bước lên mây nhờ ưu ái của “công chúa”, có lẽ đó chính là thành công hắn theo đuổi trong tâm lý. Giọng điệu của hắn khoảng trống thời gian của quá khứ ùa về, mang theo tiếng thở dài đầy hoài niệm: “Sao chúng ta lại biến thành thế ?”
Tôi cười khẩy: “Tần Tranh, đừng dùng chiêu tình cảm cũ rích tôi. Tôi hiểu hành động ‘chim khôn chọn cây đậu’ của anh trước đây, bây , đừng làm tôi khinh thường anh nữa.”
Hắn cũng cười, nghiêng đầu chăm chú nhìn tôi, không nói thêm gì nữa, một lúc lâu sau, nụ cười trên môi hắn dần dần thu lại, vẻ mặt lộ ra vài phần nghiêm túc: “Ngay bạn bè bình thường cũng không thể làm được sao? Thập Nguyệt, anh đã phản bội em, em đã giấu giếm anh, chúng ta coi như nhau được không?”
“Tần Tranh.” Tôi thở dài, bình thản nhìn lại hắn.
“Tôi không cái gọi là nhau của anh là có ý gì.”
“Cái gọi là nhau trong lời anh nói được xây dựng trên thân phận tôi là gái của Lý Niết, anh thật chưa bao nghĩ tới sao? Nếu tôi không phải gái của Lý Niết, thì bây tôi sẽ ra sao?”
“Tôi nhìn anh và gái của chủ tịch công ty vụng trộm tư thông, tình ý nồng nàn, còn tôi dưới thế lực và uy h.i.ế.p của hai đành phải chọn chức, dựa theo thỏa thuận không cạnh tranh, tôi thậm chí không thể làm công việc ngành.”
“Những tháng tích lũy, những tháng làm việc, những tháng cố gắng của tôi, tất đều trở thành bước đệm cho tình yêu của anh và Lý .”
“ tôi lang thang không nơi nương tựa, mất hồn mất vía giữa phố phường trong gió lạnh, tôi nghĩ anh và Lý , chắc hẳn đang tận hưởng cuộc đời tươi đẹp nhất trên những tòa nhà cao tầng giữa trung tâm thành phố nhỉ?”
“Tần Tranh, bây anh nói cho tôi , chúng ta coi như nhau được không?”
“Anh nghĩ, chúng ta có thể nhau kiểu gì?”
Cuối tôi nhìn khuôn mặt tái nhợt thất thần của hắn, khẽ mỉm cười, xa cách và lãnh đạm, tôi lịch nói: “Tần Tranh, không có gì gọi là nhau , anh nợ tôi, đời đều nợ, và tôi không có ý định rộng lượng tha thứ cho anh.”
“Sau cát bụi về cát bụi, gặp lại nhau, cũng là xa lạ thôi.”
Nói xong tôi không lãng phí thời gian tiếp tục nói nhảm hắn nữa, tôi giơ tay nhìn đồng hồ, khách sáo nói: “Anh nên đi rồi.”
Bóng lưng Tần Tranh rời đi có loạng choạng, những qua, tôi hiếm thấy hắn chật vật như đây là đường hắn tự chọn.
Sau trong hội nghị ngành, tôi có gặp Tần Tranh một hai lần. Lúc đó tôi đã tiếp quản vị trí của Lý Niết, đi đâu cũng được mọi tung hô như mặt trăng được các ngôi sao vây quanh. Hắn đứng ngoài đám đông, một công ty mới, một khởi đầu mới, từng một leo lên lại. Ngay tư cách để bắt tôi cũng không có.
Sau đó nữa là ăn cơm Lý Niết, thỉnh thoảng tôi nghe ông ấy nhắc tình cảm của Lý , nói cô ta bị ta lừa tiền lừa tình, chẳng có đầu óc nào. Tôi không Tần Tranh và Lý chia tay nào, hai nhau lợi ích, chia tay lợi ích cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Tôi nâng tách trà nhìn ra khu vườn hoa nở rực rỡ. Tháng tư, mùa xuân cũng gần qua, thì ra một xuân nữa đã trôi qua rồi. cũ, tựa như thuyền nhẹ tênh đã băng qua núi sông trùng điệp.