Giới thiệu truyện

Bồn tắm thuốc dưới hầm bốc lên hơi nước đắng chát, mùi đương quy nồng nặc hòa cùng mùi tanh của những loại thảo dược không tên, tựa như một tấm lưới nóng ẩm bao bọc lấy toàn thân.

Trần Kiến Xuân cuộn mình trong thứ nước thuốc đen kịt, đôi vai trần phủ một lớp dầu bóng. Cô ngửa đầu đếm những vạch khắc chi chít trên vách đá, mỗi một chữ “Chính” (正) lại đánh dấu thêm năm ngày cô ở nhà họ Thẩm. Nét chữ ở trên cùng đã mờ đi, còn nét cuối cùng lại là của ngày hôm qua, tròn mười năm.

Cửa sắt kẽo kẹt mở, quản gia Thẩm Phúc lưng còng xách thùng gỗ đi vào. Nước thuốc màu nâu dội thẳng xuống đầu, Kiến Xuân nhắm mắt, mặc cho thứ nước đắng chát chảy dọc theo hàng mi. Qua làn tóc ướt sũng, cô nhìn chằm chằm vào cái chân phải bị què của Thẩm Phúc. Cái chân đó bắt đầu hoại tử từ ba năm trước, Ông Thẩm đã đích thân ra lệnh rút tủy xương của cô để chiết xuất tế bào gốc, tiêm vào cái chân thối rữa vì bệnh tiểu đường của ông ta.

“Tối nay rút tủy cho cậu chủ, cô chuẩn bị đi.” Thẩm Phúc ném cho cô một bộ đồ vô trùng cứng quèo vì hồ bột: “Ngoan ngoãn một chút, đừng quên kết cục của Tiểu Ngũ.”

Kiến Xuân cúi đầu nhận lấy quần áo, mái tóc dài che đi sự lạnh lẽo đang cuộn trào trong đáy mắt. Tiểu Ngũ, chị ruột của cô, ba năm trước cũng vào một đêm như thế này bị rút cạn tủy xương, rồi bị vứt vào sau núi như một miếng giẻ rách cho chó hoang ăn. Cô nhớ rõ chữ cuối cùng chị viết vào lòng bàn tay mình: chờ.

Khi thay đồ, vết sẹo bên hông lại âm ỉ đau trong những ngày mưa ẩm, nhắc nhở cô về bộ phận quan trọng đã từng mất đi, giờ đây đang hoạt động bên trong cơ thể của cô chủ kia. Trong phòng lạnh ở góc rẽ, những mẫu vật ghi tên cô ghi lại từng lần ‘hiến tặng’. Người nhà họ Thẩm cười gọi đó là “ngân hàng sống”, nhưng cô biết, đó là địa ngục ăn thịt người.

Lúc đi qua phòng thờ, Bà Thẩm đang lần chuỗi hạt trầm hương tụng kinh: “Tiểu Thất, thay nhà họ Thẩm gánh tai ương là phúc báo của con.” Kiến Xuân cúi đầu vâng dạ, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, những giọt máu rỉ ra hòa cùng nước thuốc nhỏ xuống nền gạch xanh.

Đúng mười một giờ đêm, cô lẻn vào phòng lạnh. Trong túi tủy xương có ghi tên “Thẩm Mặc”, cô dùng kim tiêm bơm vào một loại thuốc đã được điều chế tỉ mỉ – thứ mà cô đã chiết xuất từ nấm độc trên núi sau nhà, có thể gây ra phản ứng thải loại kịch liệt. Ánh trăng ngoài cửa sổ trắng bệch, chiếu lên sáu chiếc hũ sành đặt ở góc tường, nơi đó chứa tro cốt của sáu “dược nhân” trước.

Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua chiếc hũ sành đầu tiên, giọng Kiến Xuân nhẹ như tiếng thở dài: “Chị, tối nay bắt đầu đòi nợ.”

Ánh đèn sợi đốt trong phòng rút tủy sáng chói đến nhức mắt.