Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
A Trúc vỗ nhẹ lên đầu tôi.
“Nói gì ngốc thế hả? Nếu chỉ có một gấu bông làm , chẳng phải quá đáng thương ?”
Nó nhìn tôi, giọng dịu lại:
“Thôi được rồi… dù cho sự không thể kết với ai, chẳng cả.”
“Dù thì…”
Nó giơ bàn tay đang dần trở nên mờ ảo, chỉ vào n.g.ự.c tôi:
“Tôi ở đây, — mãi mãi.”
Tôi không nói thêm gì .
A Trúc vốn không bao giờ để tôi ôm khi ngủ, đêm đó, nó đã cho phép tôi ôm nó.
Nó kể cho tôi nghe nhiều câu chuyện, cho đến khi tôi thiếp đi.
“Tiểu Sinh, từ ngày mai, đường của không còn gập ghềnh trước …”
Sáng hôm sau, tôi ngồi dậy, ôm chặt gấu nhỏ trong lòng.
A Trúc đã biến mất rồi — chỉ còn lại một món đồ chơi mềm mại, bất động.
Tôi đã lâu rồi không khóc.
A Trúc từng nói, chỉ cần tôi không khóc, thì mỗi phần khổ mà thế trao cho tôi, nó trả lại bằng một phần ngọt ngào.
mà… A Trúc đi rồi, ai là cho tôi kẹo đây?
32
Hôm đó, tôi gửi email trả lời cho , cảm ơn ông vì lời mời.
nhanh sau đó, ông giúp tôi tìm được một gia đình bản xứ để ở trọ.
Trùng hợp thay, đó chính là nhà của cô bé đến từ “xứ chuột túi”.
Vài ngày trước khi lên đường, dì tôi nhét đầy một đống đồ ăn vặt và dưa muối vào vali.
Dượng đứng cạnh khuyên: “Không cần mang nhiều thế đâu, Tiểu Sinh có học bổng rồi mà, đó cái gì có.”
họ tặng tôi mấy cuốn truyện tranh, còn thì thầm dặn: “Khi nào nghỉ hè về nhớ mang chocolate cho nhé.”
Cuối , chiếc vali không thể đóng nổi .
Tôi lấy áo phao , rồi cẩn thận đặt gấu bông vào ngăn trong của vali.
Tôi khẽ nói: “A Trúc, tôi đến kia thế xem thử nhé.”
Trên máy bay, tôi xem liền năm bộ phim, cuối đến được một thành phố nằm giữa vịnh biển và những dãy núi.
Nơi đây đang vào mùa thu, nắng nhẹ dịu dàng, không khí phảng phất mùi bạch đàn thoang thoảng.
Một sinh viên của đến đón tôi.
Đó là một gái có nụ ấm áp, lái chiếc xe màu trắng chạy dọc theo đại lộ ven biển.
Khi xe đi ngang qua một bãi cỏ rộng, tôi thấy nhiều nằm dài trên cỏ phơi nắng, liền tò mò :
“Họ đang làm gì vậy ạ?”
vừa xoay vô-lăng, vừa : “Phơi nắng đó mà.”
Tôi ngạc nhiên: “ hôm nay là thứ Tư mà?”
ấy chớp mắt : “ nắng ngày thứ Tư quý mà.”
Sau khi đến nhà homestay, tôi mất một thời gian khá lâu để nghi vì rào cản ngôn ngữ.
Khi đi siêu thị mua đồ, tôi nói năng lắp bắp, còn khi có qua đường nhiệt tình chào , tôi lại bối rối không biết đáp thế nào.
May mà, cô chủ nhà luôn nhẹ nhàng sửa lại phát âm cho tôi.
Trong nhà còn có một cô bé khác, thường kéo tôi đi dạo phố và thiệu bè của mình cho tôi ở trường.
Cứ hai tuần một lần, lại hẹn tôi gặp mặt, trò chuyện.
Một buổi chiều, ông mời tôi đi uống cà phê.
Ông gọi giúp tôi một ly có ống hút ăn được, rồi chậm rãi nói:
“Đừng sợ cất tiếng nói. Chỉ khi bắt đầu bày tỏ, thế này mới có thể thay đổi.”
Tôi thành đáp: “ … chẳng có ý định thay đổi điều gì cả.”
Ông khẽ , hơi nghiêng đầu nhìn tôi:
“ không ? có thể thử xem, bắt đầu bằng việc ghi lại những gì mình quan sát được — chẳng hạn cách thanh thiếu niên nghi trong môi trường đa văn hóa…”
“Tôi tin rằng, góc nhìn của đáng quý.”
Thế là, tôi đến thư viện, lấy cuốn sổ mà mẹ từng tặng.
Lật sang một trang mới tinh, tôi viết xuống dòng đầu tiên.
33
Tôi thường hay nhớ A Trúc.
tất cả những gì nó để lại cho tôi, chỉ là một mảnh giấy gói kẹo lấp lánh xanh .
Về sau, sáng ấy dần phai nhạt, chỉ còn lại một tờ giấy nhăn nheo.
Một ngày nọ, tôi:
“Sinh, cái của có ý nghĩa gì không?”
Tôi nghĩ một lúc rồi nói: “Khi mẹ m.a.n.g t.h.a.i , bà đến vùng phía nam tỉnh An Huy, nhìn thấy một rừng trúc. Bà cảm thấy cảnh ấy đẹp, nên đặt cho em là ‘Sinh (笙)’ — trong đó có chữ ‘Trúc (竹)’ và chữ ‘Sinh (生)’.”
khẽ gật đầu:
“À… vậy của em có nghĩa là ‘Trúc sinh’ đúng không?”
“Từ trúc mà sinh .”
Tôi nhẹ nhàng gật đầu, trong đầu bỗng lóe lên một tia sáng.
Trúc — sinh.
“Sinh (笙)” nếu mất đi chữ “Sinh (生)”, thì chỉ còn lại “Trúc (竹)”.
“Lương Sinh (梁笙)” mất đi “Sinh (生)”, trở thành “A Trúc (阿竹)”.
nhận sự thay đổi trong mắt tôi, dịu dàng :
“ thế?”
Tôi nhanh chóng lau khóe mắt, mỉm :
“Không có gì đâu, chỉ là… chợt nhớ đến một .”
Một từng luôn ở tôi, giờ không còn .
A Trúc không phải là ảo giác của tôi.
Nó sự đã từng tồn tại.
Trong một thế khác, nó đã trải qua nỗi tuyệt vọng cực, nên mới đến tôi — để tôi vượt qua quãng đêm tối tăm nhất đời.
Tôi bỗng nhớ lại một buổi chiều, tôi và A Trúc ngồi bờ sông ăn kem.
Hoàng hôn phủ xuống mặt nước, từng gợn sóng lấp lánh vàng.
Tôi : “A Trúc, lại là ‘A Trúc’ vậy?”
Nó uể oải đáp: “Cứ coi tôi là một gấu ăn trúc đi.”
“ thế… sự ăn trúc à?”
Nó im lặng một lúc, rồi giọng nói khẽ bị gió thổi tan:
“Không đâu.”
(Hết)