Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Buổi sớm, trời vừa trong xanh lại mát mẻ. Mây trắng trên cao bồng bềnh như kẹo bông gòn, chậm rãi tan dần trong không khí. Từng đợt gió len qua lòng thành phố nhộn nhịp, thi thoảng lại nghịch ngợm ồ ạt thổi rụng những chiếc lá vàng khô, rơi vãi dưới đất rồi bám bụi.
Tôi mang theo đôi còn lờ đờ chưa tỉnh hẳn xuống khỏi trạm xe buýt của trường. Gương mặt hôm nay kém sắc hơn thường ngày vì tối qua thức khuya bài — mà khổ nỗi, trong đầu toàn là hình ảnh Phúc An cứ ẩn hiện mãi không thôi.
“Haizz… ấn tượng cậu ấy lại sâu sắc như . Ước gì bài cũng in sâu trong đầu mình được như thế tốt mấy…”
Tôi thở dài, chậm chạp từng đến lớp.
Ngang qua hành lang, bắt gặp Phúc An đang ngồi ở ghế đá dưới sân. Anh ấy luôn khiến người phải chú ý — từ phong thái đến cách ăn mặc đều gọn gàng, chỉnh chu. Chiếc áo đồng phục thẳng nếp, ánh điềm tĩnh… thoáng nhìn qua cũng , gia cảnh của anh chắc hẳn không tầm thường.
Tôi cười, chẳng rõ là vì xúc gì. ý nghĩ vu vơ thoáng qua trong đầu:
“ cùng bàn… hôm nay là ngày thứ hai rồi nhỉ?”
Vừa quay đi, tôi chợt không thấy anh đâu . Còn đang bối rối, từ phía sau, cánh kéo mạnh cổ áo tôi. Theo phản xạ, tôi ngã nhào sau — đụng trúng vào ai . Giật mình, tôi hét lên theo bản năng:
“ Aaa!”
Giữ được thăng bằng, tôi quay phắt lại định mắng, bắt gặp ngay gương mặt Phúc An. Anh cúi thấp xuống, nghiêng đầu nhìn tôi, khóe môi cong:
“ Lực yếu ghê. Giận dữ mà chẳng thấy đáng sợ chút nào. Em là mèo con à?”- giọng anh trêu chọc
“ Cậu gì , vui ? Đừng đùa người , hành đi kìa!”
Tôi giận dỗi bỏ đi, vẫn còn đập mạnh như có dòng điện chạy qua. Mặt tôi nóng bừng, hai vô thức nắm chặt vạt áo, chạy nhanh vào lớp để trốn cái giác lạ lùng ấy.
⸻
Tiết trôi dài đằng đẵng. Môn này đối với tôi chẳng gì cực hình — vừa , vừa mệt. Trong khi tôi đang vò đầu bứt tóc vì bài nhằn, Phúc An bên cạnh lại thản nhiên… vẽ hoa lá lên trang cuối . Nhìn mà phát cáu.
“ Cậu vẫn còn thời gian vẽ vời à? Bài hôm nay đấy, mới chuyển trường phải trung hơn chứ!”
“ Ờ… anh xong rồi.”
“ Hả!?”
“ Cậu xong rồi á!?” – tôi trố
“ Ừ. ? Anh thấy dễ mà.”
Anh đưa cho tôi xem. Từng dòng chữ gọn gàng, lời giải chi tiết rõ ràng đến mức tôi phải ngỡ ngàng. Đôi sáng lên, không giấu được sự thán phục.
“ Cậu… giỏi thật đấy!”
“ Dĩ nhiên rồi. Anh là thủ khoa trường cũ .”
“ chưa từng nghe cậu nói?” – tôi nghi hoặc
“ Em cũng đâu có hỏi.”
“ Ờ… thế cậu có thể giúp không?”
“ Hửm? Em là phó cơ mà, còn cần anh kèm à?” – Phúc An ngạc nhiên hỏi, anh lấp lánh như chứa cả trời .
“ … không giỏi .”
Tôi đỏ mặt, giọng nhỏ như muỗi. Nói chuyện với Phúc An không đáng ghét như trước — ngược lại, còn khiến tôi như rung.
Anh cười hiền, nghiêng người sát lại gần đến mức tôi nhận rõ hơi thở của anh phả nhẹ bên tai.
“ Được thôi. em phải đổi cách xưng hô đi đã.”
“ Hả? Không thể gọi bè thật ? Cậu đúng là người !”
“ Không thể. Gọi là anh.”
Tôi sững lại. đập mạnh. Dù ngại muốn chết, với năng lực của mình, có lẽ tôi không có lựa chọn . Cuối cùng, tôi gật đầu:
“ Thành giao!”
⸻
Giờ tan , tôi đeo balo, thong thả nhà. Thành phố buổi chiều đông êm đềm, dòng người tấp nập, gió lùa qua những tán cây cao. Cảnh vật quen thuộc mà đẹp đến lạ — giống bức tranh cũ vẫn còn vẹn nguyên theo thời gian.
Tôi khựng lại. Dưới tấm bảng trạm xe buýt, Phúc An đang đứng . Chiếc hoodie trắng, nón trùm đầu, tai nghe AirPods, ánh anh hướng phía tôi — sâu và cuốn hút đến lạ.
tôi lại lỡ nhịp rồi.
“Lại là cậu…”
Tôi giả vờ bình tĩnh, đến trạm.
Phúc An nhìn tôi, giọng nửa trách nửa cười:
“ Em là rùa con hả? Người ta sắp ngủ đến nơi mà em còn chưa tới trạm. Trễ hai chuyến rồi .”
“ Ơ… ép cậu đợi à?”
“ Gọi là gì?”
Anh nghiêng đầu, nhướn mày. Tôi thoáng nhớ ra lời hứa. Ngượng ngùng đến mức chẳng nhìn đi đâu, tôi cắn môi, rồi cười:
“ Anh!”
Ngay từ khoảnh khắc , giữa chúng tôi có mối liên kết ngọt ngào hơn mức bè chút. Không còn cậu và , có Anh và Em!
Phúc An hài lòng, khóe môi anh cong nhẹ. Khuôn mặt vui vẻ mà khen ngợi:
“ Ngoan . Bách Thảo cười… xinh thật đấy.”
“ Ơ… , ơn anh.”
Tôi suýt tan chảy. Trong lòng thầm than vãn:
“Ăn nói kiểu này, không đã gạt bao nhiêu cô gái rồi đây…”
Anh bật cười, nhẹ dí ngón lên trán tôi:
“ Còn dám nghĩ linh tinh, anh sẽ không dạy cho em .”
“ Aaa, em đâu có nghĩ gì đâu!”
Phúc An lấy điện thoại, dí sát mặt tôi:
“ Nhìn xem, suy nghĩ viết hết lên mặt rồi kia.”
Rồi anh nghiêm túc lại, giọng dịu hẳn xuống:
“ Chuộc lỗi đi.”
“ Chuộc… bằng gì?”
“ Kết Facebook nhé.”
Tôi ngẩn người. Trong khoảnh khắc ánh nắng chiều chiếu nghiêng qua ô cửa kính, trái tôi đập loạn nhịp. cú chạm “thêm ” đơn giản, mà giác như cả hai đã bắt đầu điều gì mới mẻ và đẹp đẽ.
Tiếng còi xe buýt vang lên. Tôi vội trả điện thoại lại, định cùng anh lên xe, Phúc An phía siêu thị:
“ Em lên đi. Anh có xe ở đằng kia.”
“ Hở? lại đứng chờ xe buýt?” – tôi ngây ngốc hỏi
“ Đợi em. Giờ mau nhà đi, nhỏ nhiều lời quá rồi.”
Tôi bật cười, lên xe, quay lại nhìn. Anh vẫn đứng , cười nhẹ.
Gió lướt qua khung cửa sổ, tôi ôm khư khư chiếc điện thoại trong , lòng run vì hạnh phúc.
“Phúc An… có lẽ, thật sự thích cậu mất rồi.”