Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fuluph5xE
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sáng hôm sau, tôi ngủ quên đến tận gần bảy giờ.
Mẹ dưới lầu cứ tôi đã đi từ sớm nên không gọi.
Đến khi giật mình nhìn đồng hồ — thật đáng ghét, chỉ còn hơn mười lăm phút là đến giờ vào lớp.
Tôi vàng bật dậy, chuẩn bị trong vòng vài phút, bữa sáng cũng chẳng kịp bỏ vào bụng. Mẹ dáng gấp gáp của tôi thì chỉ dài bất lực.
“ con chậm chút đi, quá không an toàn. Gọi xe đến đón nhé, giờ mà chờ xe buýt là trễ đấy.”
“ Dạaa…”
Tôi chỉ kịp gật đầu rồi mở điện thoại đặt xe.
Trên đường đến trường, điện thoại cứ vài phút lại reng một lần.
Tôi mở ra xem, thì ra là tin nhắn của Phúc An.
“Hôm nay em bệnh hả? chưa đến lớp… có cần anh qua thăm không?”
“ Không sao, em dậy trễ . Giờ đang đến trường.”
“ Phó tập đi trễ rồi nha, haha.”
“Còn không phải tại tối qua anh gửi cho em quá nhiều bài à?”
“, đùa em đó. Anh đợi bạn cổng.”
“Không cần , em tự vào được mà.”
Tôi vốn anh ấy nói cho vui, sẽ chẳng thật sự đợi.
Thế nhưng khi xe vừa dừng trước cổng trường, ánh tôi chạm ngay Phúc An — anh đang đứng đó, tay cầm túi bánh hộp sữa, dáng bình thản mà quen thuộc.
Tim tôi chợt chùng xuống.
Một người phong lưu như anh, có lẽ những thứ ấy là dành cho một bạn nữ nào đó mà anh để ý.
Không nhiều, tôi qua anh, nghiêng đầu chào:
“ Buổi sáng vui , em vào lớp trước đây.”
“ Ấy, đồ vô lương tâm! Anh ra đón em mà em lại bỏ đi như hả?” – Phúc An kéo tay tôi lại, vừa trách vừa buồn cười.
“ Đợi em… thực sự là đợi em à?”
“ Tin nhắn em cũng đọc rồi, giờ còn hỏi giống như không gì ấy!”
Anh trông có thật. Đưa túi bánh sữa cho tôi, dặn dò mà hơi hậm hực:
“ như chắc chưa ăn sáng. Cho em đấy, tranh thủ ăn rồi vào , đừng để đau dạ dày.”
Nói rồi, anh quay người đi thẳng vào lớp.
Tôi đứng nhìn theo bóng lưng ấy, chưa tin nổi Phúc An lại vì mình mà quan tâm đến thế.
Vừa vui, lại vừa bản thân có phần hơi quá trớn. Tôi sợ anh thật sự .
Ngồi ghế đá, tôi ăn chiếc bánh.
Ngon thật — nhân đậu đỏ xay nhuyễn, vừa thơm vừa béo.
Trước nay tôi chưa từng loại bán quanh trường.
Không hiểu anh đã mua . Sữa lại là vị dâu mà đa phần con gái đều thích.
Một thoáng bâng khuâng lướt qua trong lòng.
“Hình như anh ấy rất hiểu con gái… Khoan, chỉ là bạn mà, Bách Thảo! Không được linh tinh…”
Tôi nhanh chân vào lớp. Phúc An nằm gục trên bàn, chẳng mấy để ý.
Lần quả thật tôi sai rồi. Có hối hận cũng chẳng kịp.
Tôi nhẹ nhàng lay anh, xíu:
“ Em sai rồi, là em không hiểu chuyện. Anh đừng có được không?”
Đúng lúc đó, Khắc Huy ôm xấp tài liệu đi ngang qua.
Cậu ấy khựng lại, nở nụ cười gian xảo.
“ Ấy, Bách Thảo Phúc An đang quen nhau hả?”
Tôi hoảng hốt bịt miệng cậu ấy lại.
Xung quanh, các bạn trong lớp bắt đầu nhìn ánh đầy phấn khích.
Chỉ cần thêm một hơi , chắc họ sẽ trêu đến đỏ hai tai mất.
Tôi chỉ than thầm trong lòng: “ Xong rồi, lần xong thật rồi…”
chạy đến, vòng tay ôm vai tôi, cười tươi như hoa.
“ Đẹp đôi như tốt mà ha. Đúng không mọi người?”
“ Đúng đó! Quá hợp luôn!” – lớp đồng thanh, náo loạn .”
Tôi bất lực dài, sợ ảnh hưởng đến Phúc An nên phủ nhận:
“ Các cậu hiểu lầm rồi. Anh ấy là anh họ xa của tớ , nên mới xưng hô như .”
“ Thật không đó?” – lì lợm hỏi.
“ Anh họ á? Có bao giờ nghe cậu nhắc ?” – Khắc Huy Gia Mẫn đồng loạt tra khảo.
Tôi ậm ừ, quay sang nhìn Phúc An, ánh cầu cứu rõ ràng.
Anh im lặng.
Bất đắc dĩ, tôi phải véo mạnh vào eo anh.
Anh nhăn mặt, rốt cuộc cũng chịu tiếng:
“ A đau! Thật đó, đúng như em ấy nói, Bách Thảo là em gái tớ.”
Lúc mọi người mới chịu tin, rồi dần tản ra.
Tôi phào, nhẹ nhõm như vừa qua một trận chiến.
Giờ giải lao, ngoài cửa lớp xuất hiện một bạn nam khá điển trai – Gia Bảo, lớp bên cạnh.
Cậu cầm tập tài liệu, vẫy tay gọi tôi:
“ Bách Thảo, tớ có chuyện muốn bàn cậu.”
“ Ờ, đợi tớ chút.”
Tôi ra hành lang. Gia Bảo đưa cho tôi xấp giấy – nội dung về buổi văn nghệ thời trang giao lưu giữa các lớp.
“ Tớ có thể rủ cậu cùng tham gia lớp tớ được không?”- Cậu hỏi thẳng.
“ Nhưng còn nhiều người khác mà. Sao cậu lại đến tớ?” – tôi tò mò
“ A.. vì cậu xinh đẹp, lại giỏi. Tớ cậu hợp nhất.”
Tôi mỉm cười.
Nhìn dáng có chút rụt rè của Gia Bảo, tôi chợt lại nhớ đến Phúc An.
Anh ấy chủ động, đôi khi hơi không đứng đắn, nhưng lại mang phong thái của một người con trai trưởng thành.
nói của anh ngọt, êm như bản ballad nhẹ.
Tôi trả lại xấp tài liệu, nói :
“ Xin lỗi nhé, tớ năm nay không tham gia . Cậu thử rủ xem, cậu ấy là phó văn nghệ, chắc chắn đồng ý.”
Dứt lời, tôi quay lại lớp như chưa có chuyện gì xảy ra.
Phúc An nằm dài trên bàn, ánh lườm theo Gia Bảo đến nỗi sắp rơi xuống bàn.
Tôi bật cười.
Chưa bao giờ Phúc An có dáng ấu trĩ như .
Có lẽ, từ khi anh xuất hiện, tôi đã sống thoải mái hơn, cười nhiều hơn, mở lòng hơn.
Không còn chỉ chăm chăm quanh quẩn những cuốn sách trong thư viện .
Đến giờ về, Phúc An hậm hực kéo tay tôi đi ra cổng.
Anh vừa nhìn tôi vừa dài, mang chút ấm ức:
“ Bạn thật thu hút người khác ghê. Đến nam thần lớp bên cũng để ý rồi kìa.”
“ Anh nói linh tinh gì thế?” – tôi cau mày.
Phúc An càng tỏ ra mất bình tĩnh, khoanh tay lầm bầm:
“ Linh tinh à? Cái thằng Bảo Bảo chó chết đó còn dám đến tìm em chứ!”
“ Thái Phúc Annnn!” – tôi tức , cảm anh bỗng dưng trở nên thật xấu tính.
“ Sao? Anh mắng nó, em lại không vui rồi à?” – Anh cúi xuống, ánh nghiêm mà áp lực khiến tôi sợ.
Tôi nhận ra sự khó chịu trong lòng anh.
Đối diện “ngọn lửa” ấy, tôi chỉ cắn môi, đan tay lại, nói:
“ Em xin lỗi. Không phải em tức vì Gia Bảo, mà là vì anh mắng người ta.”
“ Khác nhau hả bạn ?” – Anh búng nhẹ trán tôi.
“ A… đau! Dĩ nhiên là khác rồi. Dù là anh mắng ai, cũng có tốt.”
Phúc An dài, rồi luồn tay ra sau lưng tôi, lấy balo đang đeo khoác hai cái vai mình.
Khuôn mặt anh lại dịu xuống, nụ cười tươi tắn trở lại.
chân anh dài, còn tôi phải gấp đôi mới theo kịp.
Nhìn bóng lưng cao lớn ấy, tôi bỗng an tâm đến lạ.
Trong tim rung một nhịp rất — như tín hiệu của cảm mến.
Như mọi hôm, anh đưa tôi đến trạm xe buýt, chờ tôi xe rồi mới quay về.
Nhưng lần , tôi không còn hờ hững như hôm qua .
Giây phút xe dừng bánh, tôi mỉm cười, vẫy tay:
“ Em về nhé, hẹn Phúc An ngày mai gặp lại!”