Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Buổi tối , trời ít mà nhiều gió.
Tôi khoác chiếc áo len dày, đứng ngoài ban công ngắm thành phố hoa lệ. Xa xa, ánh đèn đường mờ nhạt kéo theo âm thanh da diết của đêm đông lạnh lẽo.
Mắt tôi đỏ hoe, cố lờ đi cảm xúc buồn bã trong . mỗi khi ngước lên ánh lấp lánh trời kia… tôi lại không kiềm được mà hoài niệm. Vì Phúc An trong mắt tôi cũng sáng rực rỡ như vậy.. thậm chí là hơn như vậy rất nhiều nữa. Hơn bất cứ vì nào giữa ngân hà rộng lớn.
“Thật khó chịu… lại đến anh rồi.”
Mang theo trạng u uất, tôi chợt nhớ lại chuyện buổi sáng. Cảm thấy bản thân hình như đã đối với anh có phần quá trớn. Phúc An từ trước đến nay luôn nhẹ nhàng, dịu dàng hết mực. Thế mà tôi lại vì những yêu ghét của bản thân mà phớt lờ sự quan ấy một cách lạnh lùng. Có tôi ghen tuông một cách thiếu suy , tự làm mọi thứ rối lên… dù vốn dĩ đây không giống tính cách mà Lâm Bách Thảo tôi có.
“ Điên mất .. tự bản thân là quan trọng. Anh ấy là gì của mày chứ? Mơ mộng hảo huyền… chẳng khác nào một kẻ ngốc.”
Ngay khi cảm xúc rơi cực điểm, tiếng tin nhắn reng lên kéo trí tôi bừng tỉnh. Cái tên quen thuộc hiện màn hình, kẻ ngốc này lại không kiềm được mà mỉm cười như đứa trẻ
“Bạn nhỏ đã ngủ chưa, anh sắp trở thành kẻ điên rồi đây nè.”
“ liên quan gì đến em?” – tôi nhắn, điệu dỗi.
“Haiz… em cũng không nói, anh phải suy cả ngày nhận ra mình sai ở đâu .”
Tôi ngẩn người, ánh mắt có chút mong đợi, rồi trả :
“Gì chứ? Anh có làm gì sai đâu. Em chỉ là trạng không tốt …”
Rất lâu , tin nhắn tới. Tôi thở phào, lấy hết can đảm dám mở ra xem.
“Anh không tiếp xúc với bạn nữ nào nữa hết. Chỉ có em!”
dứt khoát, đánh thẳng vào trái tôi – khiến mọi phòng bị đều tan biến.
ra… anh ấy .
Cảm giác trong như gỡ được một tảng đá lớn. Trái đập nhanh, vừa ngại ngùng vừa hạnh phúc. Tôi mình thật ấu trĩ, con người mà — khi cảm xúc đạt đến giới hạn, ai cũng sẽ bộc phát một cách rõ ràng.
Tôi cầm điện thoại trong tay, do dự rất lâu. Dòng chữ bàn phím xóa đi, viết lại mấy lần mà chưa dám gửi. Cuối cùng, chỉ để lại ba chữ:
“Chúc ngủ ngon.”
Giữ lấy sự bình trong , tôi xoay người định vào phòng ngủ một giấc.
tin nhắn lại đến – mang theo một chút “bất ngờ nhỏ” thú vị đến mức tôi sắp không còn giữ được bình tĩnh.
“Đừng ngủ vội. Anh ở dưới nhà rồi!”
Mắt tôi tròn xoe, đọc lại tận hai lần dám tin. Buông vội chiếc điện thoại nệm, tôi cẩn thận mở cửa phòng, rón rén bước lầu. Không gian tĩnh, đèn đã tắt từ sớm, chỉ còn le lói ánh sáng từ bể cá nhỏ bên cầu thang phản phất. Tôi khẽ đưa tay chạm nhẹ lên mặt kính, mỉm cười:
“Cảm ơn nhé… cá yêu.”
Rồi đi ra ngoài theo hướng ánh sáng nhỏ nơi anh và tôi cách nhau chỉ vài bước chân.
Cánh cửa mở toang. Phúc An trong bộ áo lông dày đứng chờ sẵn. Mái tóc anh khẽ bay trong gió, dáng người cao ráo, gương mặt tuấn tú thường ngày giữ nguyên – chỉ khác là có phần cuốn hút hơn với chiếc khăn choàng cổ bằng len trông rất ấm .
Tôi ngạc nhiên, cố tỏ ra bình thản. nói rụt rè đôi chút:
“… anh đến đây giờ này?”
“Bách Thảo rồi, phải dỗ dành .” – anh khẽ nói. Cái nghiêng bất ngờ mà nhẹ nhàng khiến tôi lùi lại.
“Gì … ai anh. Đứng đắn chút đi. này có bạn gái, anh cũng trêu ghẹo người khác như vậy hả?” – tôi cau mày, bực dọc
Phúc An kiên nhẫn, không một chút tức . Trong ánh mắt anh, luôn tồn tại một thứ cảm xúc dịu dàng và ấm đến lạ. Sự mong đợi sôi sục trong tôi. Chính tôi cũng không chắc mình hy vọng điều gì, chỉ sợ rằng nếu anh nói mấy câu thừa nhận hay những gì vô tình khiến tôi rỉ máu… chắc tôi sẽ không chịu nổi mất.
Thật may, một lần nữa anh lại kéo tôi ra khỏi bóng tối trong đôi mắt mình.
Phúc An khẽ cười, nói anh trầm ấm, thầm bên tai tôi ngọt lịm:
“Ngốc. này để này tính. Trước mắt chỉ có mình em .”
Khoảng cách giữa chúng tôi như gần lại một bước. Không gian tĩnh trong đêm trở thành nền dỗ ngọt ngào ấy. Mỗi câu, mỗi chữ đều rõ ràng, ấm . Tôi anh không chớp mắt, nụ cười có vị như mật hoa chớm nở. Một cảm xúc xao xuyến từ tận sâu hồn trỗi dậy.
Đứng dưới thành phố về đêm, thoang thoảng mùi lá khô và tiếng gió lùa. Hai ánh mắt chạm nhau lặng – cảm xúc trào dâng nơi ngực trái. Tôi và Phúc An đều hiểu được giá trị tình cảm nơi đối phương, chỉ là… chưa thể bày tỏ.
Có quá sớm để hai đứa trẻ non nớt như chúng tôi chạm đến ngưỡng tình yêu đời.
Khi tôi còn ngẫm , hơi ấm quen thuộc từ bàn tay anh khẽ luồn qua vai.
Chiếc khăn choàng nằm gọn cổ tôi, ngay ngắn và cẩn thận.
Anh cười dịu dàng, đôi mắt sâu mang theo sức hút, khẽ nói:
“Trời khuya, sương dễ bệnh lắm. Mùa đông rồi, ra ngoài nhớ giữ ấm nhiều hơn một chút.”
“À… ờ.” – tôi ậm ừ, khẽ cúi . Mùi hương còn vương khăn là mùi của anh — ấm và an đến lạ.
“, tính là làm lành rồi nhé. Em mau lên nhà ngủ sớm đi. Dì mà anh đến giờ này, dì sẽ mắng em xem.”
“Gì chứ, Thái Phúc An! Nếu có mắng cũng là mắng anh, liên quan gì đến em?” – tôi nghênh mặt, hậm hực.
“Haha. Rồi rồi, anh ghẹo em . Lên ngủ sớm đi, mai anh đón đi học.”
Anh xoa tôi, ánh mắt ngọt đến mức khiến người ta bị thu phục từ giây tiên
Tôi thở dài, rõ mình lại bị đảo một cách tuyệt đối. Hình như, mỗi lần đứng trước mặt Phúc An, trái tôi đều thua cuộc một cách xấu hổ.
có một điều đặc biệt — dù trong hoàn cảnh nào, anh luôn dành tôi phần nuông chiều rõ ràng nhất. Giống như cách những cặp đôi yêu nhau thật sự hay thể hiện…
đến , tôi lại cười khờ khạo.
Mưa bắt tí tách rơi , xé toang khoảng không tĩnh. Có cũng đã đến lúc nói tạm biệt. Tôi nhẹ đặt tay ra lưng, cúi người nhón chân về phía anh. Cả hai nhau, ánh mắt đều tràn đầy ý ngọt ngào. Tôi khẽ nói:
“Ngủ ngon nhé… ngày mai gặp lại.”
“Ừm. Bạn nhỏ ngủ ngoan, ngày mai bánh đậu đỏ nhé.”
Tôi khẽ cười, theo anh đạp xe từ tốn đường lớn dưới bầu trời lắc rắc từng hạt mưa nhỏ.
Cảm giác trong càng lúc càng dao động.
Không từ bao giờ, cái tên Thái Phúc An đã đặc biệt với tôi đến thế.
ít ra — hôm nay, tôi đã buồn, đã mong đợi… và cuối cùng là đã hạnh phúc.
“Ừ nhỉ… trước mắt, chỉ có mình tôi. Vậy là đủ rồi”