Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Giờ đã là đầu , trời cũng bắt đầu mang theo nhẹ nhàng êm ái.
Trong không gian lớp học yên tĩnh, giọng cô Huyền trong vắt như sương mai truyền cảm hứng từng câu văn.
Mùi bụi phấn lan tỏa không khí, ánh mắt say sưa của đám học sinh chờ đợi giảng bài.
Tôi thơ thẩn ra cửa sổ, mây hôm nay thật xanh.
Có hơi ấm từ cái đầu mùa lén rọi cửa lớp.
Vệt sáng chiếu lên gương mặt thanh tú của anh — vẫn rực rỡ như ngày. có đậm cảm xúc ấm áp gương mặt ấy…
“ Nam chính trong đoạn thanh ngọt ngào của tôi.”
Anh vẫn mang vẻ đẹp như tranh hoạ, vẫn luôn cuốn hút từ sâu thẳm nơi đáy mắt một màu đen Huyền bí. Lấp lánh những tia sáng phản chiếu khiến người ta động lòng.
Tôi thi thoảng lại liếc sang anh như một thói quen khó bỏ.
Cảm giác sợ rằng nếu không đủ, một ngày nào đó… liệu cơ hội hay không?
Khi ấy, chắc chắn sẽ thật tiếc nuối.
trống vang lên dập tắt suy nghĩ.
Tôi thu lại ánh của mình, rồi khẽ đặt anh một tấm giấy A4 gấp gọn. Ngại ngùng cất giọng gấp gáp:
“Cho anh nè, em tự vẽ đừng chê đó nha.”
Nói dứt lời, tôi vui vẻ chạy theo Hân Hân giục ở phía trước.
Phúc An nhếch môi, ánh mắt anh theo bóng lưng tôi cánh cửa.
Anh hào hứng, không giấu được nụ cười nơi khóe miệng. Đôi bàn thon dài nhẹ nhàng mở ra xem một cách cẩn thận
nền giấy trắng là hai đóa Hải Đường đỏ rực nở sát nhau. Vì tôi biết khi anh ví tôi như loài hoa ấy thì chắc hẳn anh cũng rất yêu nó. đối với tôi cũng vậy… Phúc An càng giống như Hải Đường — đẹp, cuốn hút! Đó là điểm chung khiến cả hai gắn kết gần nhau .
Lúc đó, tôi anh mỉm cười — đôi mắt đều là sự thích thú.
Hình như anh vui lắm.
nâng niu bức tranh trong không rời mắt.
Thi thoảng lại giữ chặt, rồi đặt trọn trong lòng như báu vật. Nơi góc cuối bức tranh là những dòng chữ tâm tôi nắn nót.
Có lẽ anh đã cảm tôi âm thầm gửi gắm trong đó… nhỉ?
“Sinh thời, nếu đã là hoa thì nguyện là đóa Hải Đường thật rực rỡ. Nếu đã tượng trưng cho chúng ta, thì hãy để chúng nở rộ cùng nhau.”
Tôi vì bức tranh ấy mà cả đêm không ngủ.
Trong lòng luôn sợ một ngày khi thanh kết thúc, thứ lại là những mảnh ký ức mờ nhạt — chẳng có lấy kỷ niệm nào đáng nhớ.
xem như đó là món quà đầu tiên tôi tặng anh, món quà gắn liền với yêu rực rỡ của chúng tôi: Hải Đường.
———
Tan học, Phúc An nhẹ nhàng đeo cả balo của tôi lên vai.
Bước chân anh hôm nay không dài rộng như ngày mà ngắn lại — vừa vặn với tôi kỳ lạ.
sân trường, đầu rực rỡ ấm áp.
Bầu trời như thay áo mới, mây rủ bỏ lớp da xám xịt để trở xanh ngát.
Dưới sân, có hai bạn nhỏ suy tư thong thả từng bước chân.
Anh im lặng đi theo một lúc, rồi lại tôi cười khờ.
Ánh mắt ấy vẫn lấp lánh, mang nét khó đoán.
Tôi dừng bước, biểu cảm gương mặt thay cho lời nói:
“Phúc An nè, sáng giờ anh kỳ quái kiểu gì á.” – giọng tôi nghi hoặc, ánh mắt có hơi lo. Sợ anh bị ấm trán hay gì đó mà trở bất thường.
“Hả… ờ đâu có. là ngày càng bất ngờ về bạn nhỏ thôi.”
Anh vuốt nhẹ mái tóc, vén mang tai tôi. Hơi ấm vương lại khiến mặt tôi đỏ bừng.
“Bất ngờ gì chứ…” – tôi khẽ hỏi.
“Xinh đẹp, vẽ đẹp, lại giỏi văn. Bạn nhỏ Bách Thảo mà như vậy sẽ thu hút rất nhiều mỹ nam đó.”
Ánh mắt anh trùng xuống, nụ cười môi có đôi gượng ép.
Tôi bật cười thành , dáng vẻ vô tư như một đứa trẻ mà phản bác:
“Ha ha… tưởng gì chứ. hình như em mới vẽ cho mỗi mình anh thôi đó.”
“Thật không? Hân Hân cũng chưa từng?” – biểu cảm ấu trĩ đó khiến tôi không thể nào quên được cho tận bây giờ.
“Dĩ nhiên rồi.” – tôi gật đầu, tâm trạng vui vẻ như hoa nở.
chân từ đằng mỗi lúc một gần.
Tôi anh cùng quay mặt lại.
Khắc Huy thở hổn hển, đó là Hân Hân cũng chạy vội bên cạnh.
ấy vừa nói vừa chống lấy sức:
“Nè, hai người đi kiểu gì mà tụi tớ chạy theo muốn hụt hơi luôn đó. Gọi to như thế cũng không nghe à?”
“A… ngại quá. Tớ nói chuyện với Phúc An không để ý.” – tôi ngượng ngùng, nói cho loa như hôm.
Hân Hân rút từ túi tài liệu hai tấm màu đỏ khá đặc biệt.
ấy vỗ nhẹ lên vai tôi, giọng hớn hở:
“Thôi bỏ đi, nè cho hai . Chủ nhật tuần này lớp mình đi cắm trại đó. Giữ tới hôm đó điểm danh nha.”
“Cắm trại á?” – tôi phấn khích hỏi.
“Đúng rồi. Giữ cẩn thận nha, thầy Khiêm kiểm tra nghiêm lắm đó.”
“Ây da, lo xa làm gì. Lỡ Bách Thảo có làm rơi thì bạn trai ấy cũng sẽ có cách thôi. Không lượt tụi mình lo đâu ha.” – Khắc Huy cố trêu, lời lẽ thâm sâu mà đánh thẳng tâm lý.
Tôi đỏ mặt, chẳng dám lên . Thừa nhận thì không đúng, mà phủ nhận thì không đành..
Hân Hân cũng thật hiểu ý, 2 người bọn họ giống như cặp bài trùng thuận nước đẩy thuyền:
“Ờ đúng ha. Thôi không lo xa nữa… có Phúc An ở đây rồi. Tớ mình bị dư thừa á.”
Nói rồi, hai người họ bỏ chạy thật nhanh.
lại tôi anh, ngượng ngùng đứng sân trường rộng lớn.
Ánh mặt trời rực rỡ , hơi ấm cũng dày lên.
Tôi nhẹ nhàng đưa tấm cho anh, khẽ nghiêng đầu:
“Giữ cẩn thận nhé.”
“À… mà ban nãy, anh muốn nói là… em có thể về không vẽ cho người khác được không?”
Giọng anh nhỏ mức gió cũng gần như nuốt mất.
Tôi bỗng tim mình đập mạnh.
“ Vì sao?” – câu hỏi ngây ngốc rất mong đợi hồi đáp.
Phúc An ho nhẹ vài . Anh bối rối đút túi. Nét mặt nghiêm túc hơi nghiêng người ghé tai tôi, giọng anh ngọt mà nhẹ như gió:
“ Bách Thảo vẽ cho anh thì được.. cho người khác, Anh sẽ ghen tị đó!”
“ Hả… thôi, thôi được. Chịu anh luôn đó.” – Tôi ngập ngừng, lòng vui vẻ gật đầu. Một nụ cười môi rạng rỡ như thay cho lời hứa chắc chắn.
Dưới cái êm đềm thơ mộng, tôi cùng anh thong thả từng bước.
Ngang những luống hoa mười giờ đủ màu vừa tỉnh ngủ.
Cảm giác yêu cả những đám mây, những vệt vàng rực rỡ không khí.
Khác với mùa đông trơ trụi cành lá, đầu là lúc muôn hoa khoe nở dưới ánh mặt trời ấm áp.
Hệt như tôi — mỗi lần đứng cạnh Phúc An, lại mình sáng một .
Gió thoáng , mang theo những cánh hoa khẽ rơi.
Tôi bắt gặp ánh mắt anh dừng lại nơi tôi lâu ngày.
Một cảm giác ngọt như mật hoa buổi sớm — dịu dàng mang theo bao mong đợi của yêu non nớt.
Thật sự hi vọng ngày đó — ngày mà chúng tôi cùng nhau trải buổi cắm trại đầu tiên.