Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thời gian như khựng lại trong làn gió bấc đang khẽ thổi. Sắp Tết rồi, không khí mùi thơm thoang thoảng hoa lá. Tôi đứng trên ban công, nghiêng mình đón gió, nhận rõ vị ngào, đầm ấm những ngày xuân đang dần lộ diện.
đặc biệt — buổi cắm trại đầu tiên mà tôi tham gia. Những năm trước, tôi đều cuộn mình trong chăn ấm hoặc lang thang dạo quanh thành phố tìm vài cuốn sách thú vị. Còn giờ đây, trong tim tôi lại xuất hiện một “đại bá vương” chiếm trọn tâm trí. Bỗng dưng thấy háo hức cùng mọi ngồi quanh đốm lửa, hò hát giữa trời đêm… mà đúng hơn, là cùng trải những khoảnh khắc tươi đẹp ấy.
“ Em mong đợi .. chút nữa thôi là gặp lại rồi.. Anh nhỉ!”
Thời tiết như một bức tranh xuân trong veo và mát rượi. nhè nhẹ xuyên tán cây, len lỏi cành lá, sưởi ấm cả lòng thành phố đang nhộn nhịp.
Tôi đứng trước gương, ngắm nhìn mình trong bộ váy hoa ngào. Đây là đầu tiên tôi chăm chút bản thân đến vậy. Mái tóc xõa dài ngang lưng, mùi hương thoảng nhẹ như gió. Một chút son môi, một thoáng má hồng làm sáng bừng khuôn . Đôi giày bệt đính nơ nhỏ càng tôn thêm nét ngây thơ trong ánh nhìn khác.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi vội áp máy vào tai, giọng dịu dàng:
“Alô, em nghe đây.”
“Anh ở dưới rồi… Bạn nhỏ cứ từ từ chuẩn bị, xong hẳn hãy xuống nhé. Nhớ đủ đồ đạc nha.” — Giọng anh ấm áp, vẫn cái cách quan tâm đáng yêu ấy. Dù nghe nhiều , nhưng mỗi khi anh , trái tim tôi vẫn không khỏi rung động.
“ Em biết rồi.”
Bàn chân nhỏ nhanh nhẹn chạy xuống lầu. Tôi dừng lại ở bếp, nơi mẹ đang cặm cụi cắm hoa. Chiếc balo đầy ắp quần áo nặng trĩu vai, tôi vòng ôm mẹ từ phía sau, giọng nũng nịu:
“Mẹ ơi, đi nhé. Khi nào về sẽ mua nhiều bánh khoai môn cho mẹ. Món mẹ thích nhất luôn ha”
là món mà ngày xưa ba thường về để dỗ dành mẹ — giống như dùng bánh đậu đỏ để dỗ tôi vậy. giống nhau.
Ngày ấy, nhớ là ba vẫn hay về túi bánh khoai môn nóng hổi. Mùi thơm đến giờ mỗi khi Tết đến là mẹ lại nhớ. Còn tôi, ký ức ấy bước ra hiên đầy gió.
Ánh mẹ hướng ra cửa, rồi lại nhìn tôi, bà mỉm cười hiền hậu:
“Để nó chờ lâu vậy, xem ra thằng nhóc kiên nhẫn đấy.”
“Hả… mẹ ạ?” — Tôi nghiêng đầu nhìn ra
“Ừ, chứ có bao nhiêu bạn đâu. nó ra còn ai nữa?”
Tôi khẽ cười. Suýt quên mất — ngần ấy năm đến trường, bên cạnh tôi chỉ có sách và chữ. Giờ có anh, giác ấy đặc biệt đến mức chẳng giấu nổi ánh mẹ. Tôi ngại ngùng hỏi nhỏ:
“Anh ấy đến lâu rồi hả mẹ?”
“Ừ, thấy từ sớm.” — Mẹ từ tốn đáp, khóe môi nở một nụ cười hiền hòa.
Tim tôi khẽ đập nhanh hơn. Trong lòng bỗng trỗi dậy giác ngay lập tức bước ra , được thấy anh, được đôi câu vụn vặt. Tôi tưởng tượng hình ảnh anh dưới xuân ấm áp — chắc hẳn là rực rỡ .
“ đi nha mẹ, bái bai ạ!”
Khẽ cúi chào rồi chạy vội ra , nụ cười trong trẻo như sương mai. Ánh trong veo một cô gái vừa chớm lớn, đang bước vào tình yêu đầu đời.
Tôi khựng lại một chút nơi bậc cửa. Ánh kia hắt vào, vẽ thành vệt sáng quanh bóng dáng quen thuộc…
đứng tựa vào yên xe. Mái tóc anh được cắt gọn gàng, chiếc áo sơ mi đỏ cùng quần âu trắng toát lên phong thái vừa ấm áp vừa đĩnh đạc. Đôi giày đen bóng, chiếc đồng hồ Casio thanh lịch — tất cả hòa thành nét hoàn hảo tuyệt mỹ.
Lại là giác ấy — mỗi nhìn anh, tôi lại rung động như đầu. Từ phong lưu, đến trầm tĩnh, rồi lãng tử… còn giờ đây là một chững chạc đáng ngạc nhiên. Bất giác, tôi thấy mình nhỏ bé đi một chút, không biết có còn xứng để đứng cạnh anh không nữa.
“Rực rỡ như trời,” tôi nghĩ thầm, “chạm vào sẽ bỏng mất… nhưng nếu đẹp đến vậy, có bỏng là em tự nguyện.”
Anh nhìn tôi ngẩn ngơ, bàn khẽ vẫy trước rồi nhẹ nắm lấy tôi, giọng lo lắng:
“Em không khỏe hả? Có cần nghỉ ngơi không?”
“A… không đâu, chỉ hơi chưa tỉnh ngủ chút thôi. Mình đi nha.” — Tôi ngoan ngoãn ngồi lên xe.
Anh bật cười, ánh dịu dàng như mai:
“Bạn nhỏ anh xinh .”
“Ở đâu ra ‘ anh’ chứ, rõ ràng là mẹ em mà!” — Tôi phụng phịu phản bác, hai má phồng lên.
“Rồi sẽ có một ngày… là anh thôi.”
Giọng anh nhỏ nhẹ, tan vào gió. Tôi nghe rõ nhưng chẳng gì — chỉ khẽ mỉm cười, giữ lời ấy lại như một lời hứa nhỏ đang gieo mầm cần thời gian để nở hoa.
“À, mình đến trường nhỉ?” — Tôi đánh trống lảng, giọng ngập ngừng.
“Ừ, mọi đều đang đợi ở trường rồi.”
Anh ngoái lại nhìn tôi, ánh sáng như chứa đựng cả trời bên trong. Đôi môi hồng mà mềm mại, khiến ta không kiềm được mà “ lưu manh”.
Tôi thoáng lại đỏ , nghĩ đến anh liền không giấu được xúc trong tim mình. Ngây ngốc buông chuyện:
“ Cấm trại rất vui đúng không á? Trước em chưa từng tham gia luôn.”
“ Đúng rồi.. vui mà còn đáng nhớ nữa. này phải chơi vui nha bạn nhỏ!” – giọng anh như kẹo đường, câu nào nghĩ đến tôi.
“Chắc sẽ vui ha… em mong chờ quá.” — Tôi nhìn xa xăm, trong lòng khẽ dâng lên niềm hạnh lạ.
Anh buông trái ra sau, khẽ chạm lấy tôi, giọng ấm hơn mọi khi:
“Dĩ nhiên, có Bách Thảo thì lúc nào chẳng đáng mong chờ chứ”
Cái chạm nhẹ ấy như truyền vào tim tôi một luồng năng lượng ngào. Sự dịu dàng là thứ cuốn hút nhất ở anh — dễ chịu, ấm áp, không vượt quá giới hạn, nhẹ nhàng mà rất “ tình!”
xuân lên cao, đường ngập tiếng cười . Không khí mùa mới như bản giao hưởng ngào tô điểm cho thời khắc chúng tôi bên nhau. Gió nhẹ đưa mái tóc tôi khẽ lướt vai áo anh, mùi hương từ anh phảng phất dễ chịu.
Tôi đưa nhìn bóng lưng vững chãi ấy — dựa vào một chút, nhưng rồi lại đỏ … và thôi.