Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

9

Hình như tôi thật sự đang được họ nuôi dưỡng ngày càng tốt .

Từng là một nhánh hoa hẹ héo úa sắp tàn, giờ lại trở thành một cây mộc lan trắng thanh thoát vươn thẳng.

Kỳ tốt nghiệp cấp hai, tôi dựa vào nỗ lực của mình và cả điều kiện gia đình, thi đỗ vào trường trung công tốt nhất tỉnh – cũng chính là trường của Tô Hoài.

Tô Hiểu Hiểu cũng không chịu kém cạnh, thi đỗ vào cùng trường, thậm chí còn cùng lớp tôi.

Ba chúng tôi thường xuyên cười đùa, trêu chọc nhau như thể từ chưa từng xa cách.

Họ đối xử tôi thực sự rất tốt, không chê vào đâu được.

Tôi đã nghĩ cuộc cứ êm đềm trôi qua như vậy.

tôi không ngờ… Tinh lại tìm tới.

Hắn dõi tôi mấy ngày liền, cuối cùng cũng chờ được tôi đi một mình.

Hắn giơ tay chặn đường tôi, nụ cười lưu manh vẫn treo trên mặt, y như trước kia.

“Cô em, anh tìm em cực khổ lắm đấy, sao lại nhìn anh như muốn tươi nuốt ?”

Hắn vừa xoa cằm vừa từ đầu tới chân quan sát tôi:

“Chẳng lẽ cô em dâu lại biết ngượng rồi sao?”

Từ tôi đã biết mình không phải con ruột của mẹ nuôi.

Khi đó tôi chỉ mơ hồ nghĩ rằng mình bị cha mẹ ruột bỏ rơi, bị họ nhặt về.

… họ nuôi tôi , tôi phải mang ơn.

thêm chút nữa, họ dứt khoát nuôi tôi như một đứa dâu nuôi.

“Hai không gặp, em xinh lên nhiều đấy, lại quên mất cội rễ rồi, gặp anh một câu chào cũng chẳng có.”

“Vì em mà mẹ phải ngồi tù, bây giờ anh tới tìm em đòi chút bồi thường, có quá đáng không?”

“Giờ em đàng hoàng rồi, còn đỗ vào trường cấp ba tốt như , như người có địa vị rồi đấy. Phải biết cảm ơn người chứ, hiểu không?”

Tinh từng bước tiến tới, bóp cằm tôi. Tôi cắn mạnh vào tay hắn.

Hắn đau quá kêu lên.

“Đồ vô ơn, đúng là quên cội quên nguồn!”

Tôi lạnh lùng nhìn hắn, không hề sợ hãi.

“Anh không phải anh trai tôi. Tôi cũng chẳng thừa nhận anh là anh trai tôi, càng không phải ‘dâu nuôi’ của anh. Tôi và anh không có nửa xu quan hệ!”

“Nếu còn không cút, tôi hét lên gọi người đấy.”

Hai qua tôi cũng đã chút võ để phòng thân, chỉ cần hắn dám lại gần nữa, tôi nhất định bẻ gãy tay hắn.

Tinh không chịu bỏ cuộc, muốn giữ chặt tôi. Tôi hắn giằng co vài lần, hắn cao tôi, sức lại khỏe , cuối cùng vẫn bị hắn túm như túm một con gà con.

“Chạy đi, xem còn chạy được đâu. Cả đời mày đừng hòng thoát khỏi .” – Tinh túm tóc tôi, giọng đầy hung ác.

Tôi thầm đếm: ba… hai… một…

Chớp cơ hội, tôi dồn toàn lực thúc cùi chỏ vào eo hắn, rồi thừa vung tay tát hắn một cái thật mạnh.

“Thoát được chứ.”

Câu đó tôi vừa hắn, cũng vừa chính mình.

Những ngày tháng tăm tối đến mức chỉ muốn nằm xuống rồi chết đi ấy, tôi đã để lại phía sau từ rất lâu rồi.

May mắn là tôi đã sót.

Không kìm được, tôi thừa hắn còn sững sờ chưa kịp phản ứng, lại tát thêm hai cái nữa.

Vẫn chưa đủ. So những hắn gây cho tôi, ba cái tát chẳng đáng là .

Tôi vừa chạy vừa quay đầu lại quát:

“Đồ hèn nhát vô dụng! Anh chẳng là cái thá hết!”

Tinh không đuổi .

Nếu không phải vì trời đã tối, chắc tôi còn có thể nhìn thấy khóe miệng hắn nở nụ cười – một nụ cười trụi, đầy đe dọa.

10

Ngày hôm sau, mẹ nuôi tìm tới.

từng vào tù một lần, giờ không còn cái vẻ hống hách ngang ngược như trước nữa.

Vừa thấy tôi, bà lại biết cúi đầu:

“Tiểu Vụ… còn nhớ mẹ không?”

lấy từ ngực một cái túi vải, chậm rãi mở , bên là mấy cái bánh nướng.

“Mẹ còn mang ít đồ vặt mà con thích, lại đây .”

vẫy tay gọi tôi.

Hồi chẳng có để , mẹ nuôi nấu dở tệ, chỉ có mấy cái bánh nướng còn tạm được.

giờ nhớ lại, tôi chỉ thấy khô khốc, miệng như toàn bột tro, vừa cứng vừa đắng vừa mặn.

Tôi siết chặt quai cặp sách, nhìn bà , lùi lại hai bước.

đầu tôi đang nghĩ xem chạy hướng thì cơ hội thoát .

Mẹ nuôi lại tiếp:

“Ba con đang nằm viện, gãy chân, miệng cũng gọi tên con. Tiểu Vụ ngoan, mẹ về thăm ba được không?”

Ngay , đầu tôi hiện lên một cái bóng đen khổng lồ, che lấp hết ánh sáng trắng của đèn .

Người đàn ông đó… có thể gọi là ba tôi sao?

Hắn chỉ là một con súc sinh.

Khóe môi tôi nhếch lên, nở một nụ cười châm biếm.

“Hắn không phải ba tôi, bà cũng không phải mẹ tôi. Tôi và hai người chẳng có chút quan hệ hết!”

Mẹ nuôi sầm mặt:

“Giờ mày có tiền đồ rồi, không thèm nhận người nữa chứ ? cho mày biết, chính mày hại tan nát! Mày chính là đứa sao chổi mang đến tai họa!”

“Dù sao cũng nuôi mày mười lăm . mặc kệ mày nghĩ , đưa cho trăm nghìn, đi ngay.”

Đừng là tôi có hay không có trăm nghìn, dù có thật tôi cũng không bao giờ đưa.

“Tôi không có tiền. Và tôi cũng không bao giờ đưa tiền cho các người.”

“Các người không nuôi tôi, các người đã hành hạ tôi!”

Ký ức rối loạn kéo ùa về, đầu tôi chỉ còn một chữ — “Chạy!”

Tôi quay người bỏ chạy, cố gắng ném lại phía sau những người tôi không muốn thấy, cùng những ký ức không muốn nhớ, mãi mãi không bao giờ phải nghĩ về chúng nữa.

tôi mới chạy được vài bước đã đâm sầm vào người khác. Ngẩng đầu lên nhìn… là cha nuôi.

Hắn cười gian xảo:

“Con nhãi chết tiệt, cuối cùng cũng để tóm được.”

Vừa nhìn thấy hắn, tôi buồn nôn phản xạ.

Hóa tất cả chỉ là trò lừa để moi tiền.

tôi mười hai tuổi, chỉ có tôi và hắn ở . Tôi đang tắm thì bỗng thấy lạnh cả lưng, quay lại nhìn… cánh cửa gỗ có khe hở không che kín được, và trên đó có một đôi mắt đang dán chặt vào tôi.

Cái cửa ấy vốn lỏng lẻo, chưa từng được sửa lại. Mẹ nuôi cũng chẳng buồn quan tâm.

Tôi khi ấy chỉ là một đứa trẻ, không biết phải làm sao. Khi kể lại cho mẹ nuôi, bà liền cầm roi da quất tôi tới tấp, vừa đánh vừa mắng chửi tôi là đồ đĩ thối, chuyên đi quyến rũ đàn ông.

“Được lắm! xíu mà đã đòi lẳng lơ, muốn quyến rũ đàn ông hả? Mày có còn biết xấu hổ không?!”

Chân tôi như đeo chì, không nhúc nhích nổi. Chỉ cần hắn xuất hiện, tôi có cảm giác như đang mắc kẹt ác mộng, không cách thoát được.

Nắm đấm của tôi yếu ớt đập lên người hắn, hắn lại càng cười khoái trá .

rồi, sức cũng mạnh nhỉ.”

Tôi không chịu nổi nữa, liều mạng giãy giụa.

Bỗng nhiên nghe thấy có người gọi tên tôi, tôi còn tưởng mình đang ảo giác. nghe kỹ lại… đúng là có người đang gọi thật.

Là Tô Hoài.

Anh rất nhanh đã tìm thấy tôi, là người đầu tiên lao tới.

“Bắt cóc người!” – Anh hét .

Anh không đến một mình, còn báo cả cảnh sát. Phía sau còn có Tô Hiểu Hiểu, tay cầm một cây gậy gỗ cao cả người, giận đến mức giơ gậy lên định lao vào.

Mười phút trước, tôi đã lén gửi tin nhắn cầu cứu qua chức năng liên lạc khẩn cấp trên chiếc đồng hồ thông minh của mình.

11

Bọn họ đến kịp , tôi không bị thương , chỉ là hoảng sợ.

Người đã bị bắt, vậy mà còn mơ tưởng muốn tôi viết đơn bãi nại.

“Không đời !” – Tô Hoài thay tôi trả lời.

Anh đến đỏ mặt, đứng đó liệt kê từng tội của hai kẻ kia.

“Đây là bắt cóc trả thù! Còn cả tống tiền, phải xử thật nặng mới được!”

Tô Hoài bình thường ba đi làm , đã sớm giống như một người con. đứng trước mặt cảnh sát lại như một con gà mẹ xù lông che chắn cho tôi.

“Tiểu Vụ, đừng sợ. Có anh ở đây rồi, anh xử lý hết.”

Tô Hoài xoa đầu tôi, gật gù: “Cuối cùng cũng biết không tự mình gồng gánh nữa rồi, biết gọi người rồi, được đấy. Có tiến bộ, anh phải thưởng cho em mới được!”

Tôi đang muốn khóc mà lại bị anh chọc cười.

Vừa tủi vừa cảm động.

Tôi đấm anh hai cái: “Ai cho anh tự ý đổi người liên hệ khẩn cấp của em hả? Nhỡ bọn chúng kéo đông người tới thì sao? Anh đánh lại nổi chắc?”

Anh cố tình kêu đau: “Ái da đau quá, nhẹ tay thôi, anh là anh của em đó! Em liên lạc anh thì có sao?”

“Cứ phải là anh thôi!”

Tô Hiểu Hiểu từ đầu vẫn ôm lấy vai tôi không buông, đôi mắt đỏ hoe, nhìn như thể người bị ức hiếp là em ấy.

“Em sợ chỉ cần buông tay là chị biến mất…”

Tôi hít mũi một cái, cố gắng nhịn không để nước mắt rơi.

Trước đây, cha mẹ nuôi luôn tôi là đứa trẻ tồi tệ nhất gian, không ai yêu thương tôi, chỉ có họ chịu nuôi tôi, nên việc tôi bị đánh, bị mắng, bị đói khát là chuyện đương nhiên – tôi phải biết ơn họ mới đúng.

họ đã sai rồi.

Sai hoàn toàn.

Mẹ đợi sẵn ở cửa đồn công an, vừa thấy tôi liền ôm chặt lấy.

Bà là người giàu tình cảm, rõ ràng vừa khóc xong.

“Về thôi con.”

Hôm nay ba về rất sớm, mẹ đã kể hết ông rồi.

Tôi điệu bộ thường ngày của Tô Hiểu Hiểu, ôm lấy eo ba. Ba hiểu ý, dang tay nhấc bổng tôi lên.

Tôi lấy một chiếc bánh kem .

“Cho ba nè.”

Tôi ôm cổ ông, gọi “ba ơi” mấy lần.

Ba vỗ nhẹ lưng tôi, giả vờ khó xử:

“Sao hôm nay lại dính ba dữ vậy?”

Tôi úp mặt vào vai ông, không lời .

Tô Hiểu Hiểu ở dưới thì sốt ruột đỏ cả mắt, giơ hai tay lên:

“Ba ơi, con cũng muốn!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương