Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/3fulujWJsj

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mấy thứ đó đều là tiền tôi bỏ ra, tôi sao phải đi mặc đồ cưới hộ kẻ khác?
Thấy chờ mãi không ai mang đồ đến, Cố Thâm bắt nổi , cho rằng tôi cố gây sự.
Anh ta quyết định “cho tôi biết tay”.
Biển quảng cáo của chúng tôi ở sảnh tiệc bị gỡ .
Anh ta yêu cầu thay gấp bằng tấm ảnh anh ta chụp chung Từ Mạn,
thậm chí tên cô bảng lễ cũng được đổi thành “Từ Mạn”.
Ban , Cố Thâm chỉ định để Từ Mạn tạm thay tôi tiếp khách, không định đổi mọi thứ.
Nhưng giờ thì khác — đó là lời cảnh cáo dành cho tôi.
Chỉ có điều, anh ta không biết — như vậy càng đúng ý tôi.
Bởi giờ đây, cô chính thức hoàn toàn trở thành Từ Mạn,
mọi rắc rối tài chính chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.
Tôi vốn luôn lý trí, chọn dừng lại đúng lúc.
phải thừa nhận — tôi từng có chút cảm Cố Thâm.
Nhưng tôi hiểu rõ — cảm không bao giờ là lý do để tiếp tục một sai lầm.
04
Thấy màn hình lớn bắt chiếu loạt ảnh của và Cố Thâm, Từ Mạn vui đến phát cuồng.
Cô ta đăng liền một đống story và video ngắn mạng xã hội.
Ra sức khoe mẽ “đám cưới cao cấp” của .
Từ Mạn mặc bộ váy cưới mà ba tôi đặt may riêng giá cao ngất ngưởng cho tôi từ .
không vừa người lắm, cô ta vẫn không quên tìm đến tôi… để khoe mẽ.
Từng lời nói ra, vừa bóng gió, vừa đầy mùi khiêu khích.
“Cô Linh à, hình như bộ này tôi mặc còn hợp hơn cô đó nha~”
“Cố Thâm thật là… đặt váy cưới mà cũng chẳng theo đúng số đo của cô, sau này tôi phải nhắc anh ấy mới được! Chẳng biết quan tâm người khác gì , đúng là ông chồng ‘đại thẳng nam’!”
Cô ta nhếch môi cười, điệu bộ đắc thắng.
Thấy tôi không phản ứng gì, cô ta vẫn tươi cười:
“À đúng rồi, nãy Cố Thâm mới một thợ trang điểm chuyên nghiệp đến, loại dày dạn kinh nghiệm, một tiếng tính mười ngàn ấy!”
“Ảnh nói làm gì có chuyện cô phải tự trang điểm chứ!”
“Ảnh á, vẫn như thôi, chẳng nghe ai khuyên bao giờ.”
“Không biết tiết kiệm gì cả. Cô Linh đừng nhé, nay đúng là bắt cô tốn kém quá~”
“Nếu sau này ảnh vẫn như vậy, cô cứ cho tôi, để tôi dạy lại ảnh!”
“Cô Linh, cảm ơn cô nay rộng lượng, giúp tôi và Cố Thâm thực hiện một nguyện vọng cũ…”
Từ Mạn che miệng cười khúc khích, ánh mắt nhìn tôi đầy khiêu khích và trâng tráo.
Một kiểu làm người khác buồn nôn theo cách trắng trợn nhất.
Tôi bật cười lạnh.
Thì ra Cố Thâm không phải không hiểu chuyện, mà là không buồn để tâm.
Lúc tôi trang điểm xong gương mặt lạ hoắc, anh ta chỉ thờ ơ buông một câu: “Em vốn dĩ trông mà, có thuê đắt đến đâu cũng vậy thôi.”
Đến lượt Từ Mạn thì khác — anh ta lo từng chút, thậm chí còn mời chuyên gia trang điểm xịn đến tận nơi.
Nhưng… anh ta có tiền à?
05
Tôi lầu tìm mấy cô bạn thân — nay họ là nhóm phù của tôi, lẽ ra phải ở phòng cùng tôi.
Nhưng họ Cố chỉ có mỗi Cố lo toan, không xoay xở kịp, tôi mới để họ giúp một tay.
Không ngờ lại để Từ Mạn tranh thủ luồn lách chui .
Chúng tôi lột phăng bộ váy cưới người cô ta.
Tôi thà bỏ luôn, cũng không để cô ta mặc!
Từ Mạn đến méo mặt.
Khuôn mặt vừa nãy còn vênh váo đắc thắng, giờ tràn đầy uất ức và phẫn nộ.
“Cô Linh, cô hơi quá đáng rồi đấy? Bộ váy này là Cố Thâm bỏ tiền ra, cô có tư cách gì mà không cho tôi mặc?”
Cô ta nghĩ bộ váy cưới này là Cố Thâm đặt cho tôi, mới dám tự tin vác mặt đến khoe khoang.
Cô ta Cố Thâm giờ có chỗ đứng, nhờ vào cũ là có thể đá bay tôi – “chính cung” – bất cứ lúc .
Cho mới bày ra màn kịch nay.
Nghĩ đến đây, tôi bỗng thấy… càng mong chờ kết cục.
Nếu cô ta biết nhìn nhầm người, không biết sẽ phản ứng nhỉ?
Mọi thứ… bắt trở thú vị rồi đấy.
Bị chúng tôi tháo váy cưới mặt bao người, Từ Mạn thấy mất mặt bật khóc cho Cố Thâm.
Anh ta vừa nghe điện thoại liền vứt luôn khách khứa dưới sảnh, vội vã chạy tầng.
Vừa thấy cảnh Từ Mạn ngồi bệt dưới đất, mặt mũi tèm nhem, quần áo xộc xệch, ánh mắt anh ta lập co rút, khuôn mặt đen như đáy nồi.
Anh ta bước tới, cởi áo vest khoác người Từ Mạn, rồi bế bổng cô ta theo kiểu công chúa.
Sau đó, dùng chân đạp mạnh cửa, ôm cô ta sang phòng trang điểm bên cạnh.
khi đi, anh ta quay lại liếc tôi, ánh nhìn đầy dữ và đe dọa.
“Lâm Vãn Chi, giỏi lắm!”
“Tôi ở dưới còn đang thay em giữ chân mối làm ăn cho ba em, mà em lại chơi tôi một vố này?”
“Vậy thì… tự mà tiếp khách đi!”
Ánh mắt anh ta như nói: “Đừng hối hận. Biết điều thì nước.”
Anh ta tôi sẽ mặt mũi của ba mà quay lại nịnh nọt anh ta để giữ quan hệ làm ăn?
Cứ là món hàng “cực phẩm” người ta chen nhau tranh à?
mấy đối tác kia tới anh là con rể tương lai họ Lâm?
Buồn cười.
Để làm Từ Mạn vui vẻ tiếp tục làm cô , Cố Thâm vung tay, lấy nốt mười vạn cuối cùng trong tài khoản, đặt gấp cho cô ta một bộ váy cưới.
Người giao đến chỉ mất đúng hai mươi phút.
Bộ váy đó, chỉ thuê một ngày cũng tốn mười vạn.
Chỉ Từ Mạn nguôi , anh ta vung tiền không chớp mắt.
Tuy nó không đẹp bằng chiếc váy của tôi, nhưng trong đám cưới bình thường thì vẫn thuộc loại cao cấp.
Từ Mạn thấy vậy lại càng tin chắc Cố Thâm “phất ” thật rồi.
Nhưng Cố Thâm quên mất — nãy anh ta còn một chuyên gia trang điểm “cao cấp” giá hai vạn một giờ cho cô ta.
Giờ lại nướng luôn mười vạn cuối cùng cho váy cưới.
Anh ta tôi sẽ “thể diện” mà móc tiền ra trả giùm à?
Ha. Cười chết mất.
Váy vừa giao đến, Từ Mạn lập khóc, cười lại như chưa hề có gì.
Giọng vẫn còn vương chút nghẹn ngào, nhưng bắt làm nũng.
“Cố Thâm, em phải phạt anh mới được!”
Cố Thâm mềm giọng dỗ, “Em phạt ?”
“Em đám bạn thân qua cả rồi nha~ Em vui quá, cuối cùng cũng có ngày được mọi người chứng kiến hạnh phúc của bọn !”
Từ Mạn ngồi bàn trang điểm, đung đưa chân, tay sờ váy cưới mới nhận được, vẻ mặt mãn nguyện đến phát sáng.
“Đùa thôi~ Em nỡ phạt anh~”
“Em phạt ‘bà xã’ anh phải đóng góp chút cho hôn lễ của tụi ấy chứ!”
“Hi hi~ Em có phải rất hư không?”
Vừa chọc tôi, vừa khoe khoang bạn bè.
Sau khi biết tiền tiệc do gái trả, Từ Mạn liền bảo khách sạn tăng vài món cao cấp cho mỗi bàn.
Mỗi bàn tăng 5 triệu, tổng cộng hai mươi bàn là hẳn 100 triệu đồng.
Cố Thâm không nén được, bật cười khe khẽ:
“Ừ, em học hư rồi đấy.”
“Cũng đến lúc bắt cô ta bỏ tiền ra rồi. sao cô ta cũng chẳng ngoan bằng em.”
06
Cố Thâm nói được làm được, để “trừng phạt” tôi dám không nghe lời, anh ta thật sự ở lì tầng hai, ngồi bên cạnh Từ Mạn suốt buổi trang điểm.
Đến cả chuyên viên trang điểm mới tới cũng không nhịn được phải khen tới tấp:
“Ôi trời, hai người cảm thật đấy, đúng là cô chú rể đẹp đôi nhất nay!”
Cố Thâm mấy hành động đó sẽ khiến tôi mất bình tĩnh, lo sợ, rồi chịu lùi bước.
Nhưng anh ta đâu biết — tôi và ba giải thích rõ ràng mọi chuyện khách khứa, ai nấy đều lần lượt ra về.
Từ hai mươi bàn tiệc, giờ chỉ còn ba, bốn bàn — toàn là người bên phía Cố Thâm.
Mấy người đó vẫn còn mù mờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bàn tiệc là đặt , khách rút , thì món vẫn đủ.
Số tiền mà Từ Mạn phải trả, một đồng cũng không thiếu.
Cuối cùng Cố Thâm cũng dưới. Vừa thấy khách khứa gần như tản , sắc mặt anh ta u ám cực độ.
“Lâm Vãn Chi, em gây chuyện thì cũng phải biết nhìn hình chứ? Ba em cũng đồng ý để em làm loạn như này sao?”
“Em có biết nay tôi phải vất vả để giữ thể diện cho bên em không?”
Thấy tôi dửng dưng như không, anh ta càng .
“Được lắm, Lâm Vãn Chi, em gan thật đấy!”
Tiếng cãi vã giữa hai chúng tôi thu hút sự chú ý của một đám khách còn lại.
Ai nấy đều nhìn nhau, không ai dám mở lời.
Ba tôi thì sắc mặt cũng chẳng khá hơn là bao, nhưng không nói gì.
sao, từ nay về sau cũng chẳng còn dính líu gì người như Cố Thâm nữa — cãi nhau chỉ tổ bẩn miệng.
Lúc này, Từ Mạn trang điểm xong.
Chuyên viên trang điểm cũng đến đòi tiền công.
được gấp, nhưng là dân chuyên nghiệp, họ không chờ đến tiệc mới tính tiền.
Cố Thâm sai người tới chỗ tôi đòi tiền thanh toán hóa đơn trang điểm.
Dĩ nhiên tôi không đời trả.
Chuyên viên trang điểm bắt nhận ra hình có gì đó sai sai, lập thay đổi thái độ, đòi tiền thẳng mặt từ Từ Mạn và Cố Thâm.
Không còn cách , Cố Thâm đành tìm đến tôi, giọng cũng dịu vài phần.
“Vãn Chi, đừng gây nữa. nay em có tâm trạng thì anh hiểu, nhưng cứ trả tiền đi, được không?”
“Em cũng trút đủ rồi mà… nghe lời một chút, hửm?”