Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10
Dòng tít “Luật sư nổi tiếng cố tình tước quốc tịch trẻ em” tràn ngập trang nhất sáng.
Tôi đặt tờ xuống, liếc nhìn Ôn Tử Hiên ngồi ăn sáng.
“Dì ơi, hôm nay cũng phải ra tòa nữa ạ?” – Thằng bé uống sữa bằng ngụm nhỏ, để lại một vành sữa trắng quanh miệng.
“Ừ.” – Tôi lau khóe miệng nó bằng khăn giấy. – “Tan học dì Linh sẽ đến đón con.”
Nó khẽ đầu, rồi ngập ngừng hỏi:
“Ba… có không ạ?”
“Có.” – Tôi không giấu diếm. – “Sợ không?”
Nó lắc đầu, nhưng ngón tay nắm chặt lát bánh mì đến trắng bệch khớp.
Sau khi đưa Tử Hiên tới trường, tôi lái xe thẳng đến tòa án.
Phóng viên đã chực sẵn bên ngoài, đèn flash chớp nhoáng bao vây tôi.
“Luật sư Ôn, cô thật sự cố tình khiến con nuôi mất quốc tịch sao?”
“Cô có hồi trước bài sáng nay?”
“Nghe nói cô có vấn tâm lý, không đủ năng lực nuôi trẻ?”
Tôi không đáp, bước nhanh vào trong dưới sự hộ tống của cảnh sát tư pháp.
Lam Thế Kiệt đã có , ngồi sẵn ghế bị đơn, âu phục thẳng thớm, nét u ám.
Phía hắn có nguyên một đội luật sư năm người.
Còn tôi – có luật sư Linh đi cùng.
Xét về thế lực, tôi yếu thế.
Nhưng tôi biết — vũ khí thật sự nằm trong cặp tài liệu.
“Xin mời toàn đứng !” – Thư tòa cất cao .
Thẩm phán bước vào, gõ búa:
“Xét vụ kiện ly hôn giữa Ôn Tĩnh Đàn và Lam Thế Kiệt – bắt đầu.”
Luật sư của Lam Thế Kiệt mở đầu ngay bằng tấn công:
“ tòa, thân chủ tôi nghị ra lệnh cấm cô Ôn tiếp cận cháu Ôn Tử Hiên.
Cô ấy có dấu hiệu rối loạn tâm lý nghiêm trọng và cố tình tước quốc tịch đứa trẻ — cấu thành vi ngược đãi.”
Hắn trình ra một giám định tâm lý.
Tôi liếc qua — con dấu của một bệnh viện tư nhân… chính là bệnh viện của em họ Lam Thế Kiệt.
“Luật sư Ôn, cô có hồi không?” – Thẩm phán hỏi.
Tôi đứng , rõ ràng từng chữ:
“ tòa, giám định này là giả mạo. Tôi nghị định lại giám định từ bệnh viện tuyến trung ương.”
“Chấp thuận.” – Thẩm phán đầu. – “Chuyển sang nội dung tiếp theo: quyền nuôi dưỡng trẻ.”
Luật sư của Lam Thế Kiệt lại đưa ra một tập :
“Truyền thông đã đưa tin rộng rãi về vi vô trách nhiệm của nguyên đơn…”
“Truyền thông không phải bằng chứng.” – Luật sư Linh lạnh lùng ngắt . – “Ngược lại, chúng tôi có bằng chứng cho thấy Lam Thế Kiệt đã giả mạo giấy tờ để đăng một đứa trẻ không phải con anh ta vào hộ khẩu của thân chủ tôi.”
Cô ấy trình ra giả mạo giấy nhận con nuôi, cùng giám định chữ .
Sắc Lam Thế Kiệt tái nhợt:
“Cô ấy đã đồng ý mà!”
“Có văn đồng thuận không?” – Thẩm phán hỏi.
Hắn cứng họng.
“ tòa,” – tôi lên tiếng – “Tôi nghị được triệu tập nhân chứng — cháu Ôn Tử Hiên.”
Phòng xôn xao.
“Đứa trẻ bao nhiêu tuổi?”
“Mười tuổi.”
Thẩm phán trầm ngâm:
“Do tính chất vụ án, cho phép khai qua video để tránh đối đầu trực tiếp.”
Cảnh sát tư pháp nhanh chóng thiết lập nối.
Gương Tử Hiên hiện lên trên màn hình — mặc đồng phục học sinh, ngồi trong phòng tham vấn tâm lý của trường.
Trợ lý luật sư Linh ngồi bên cạnh nó.
“Tử Hiên,” – Thẩm phán dịu – “Con muốn sống cùng ai?”
Thằng bé cúi đầu, nói khẽ:
“Dì Ôn…”
“Tại sao con lại chọn dì?”
“Vì…” – Nó ngẩng lên, mắt ngân ngấn nước. – “Vì ba toàn nói dối. Ba lừa dì bảo cháu là con ruột dì, rồi lại bảo dì không thương cháu nữa…”
Lam Thế Kiệt bật :
“Nó nói dối!”
“Trật tự!” – Thẩm phán gõ búa. – “Để cháu nói tiếp.”
Tử Hiên lau nước mắt:
“Ba còn nói… cháu là người xấu… nhưng cháu là người tốt!”
phòng lặng đi.
“Tử Hiên,” – tôi hỏi khẽ – “Con còn nhớ chuyện xảy ra hôm gặp tai nạn không?”
Nó đầu, đột ngột rùng mình:
“ lái xe đến đón cháu… có một chiếc xe màu đen cứ bám theo…”
Lam Thế Kiệt chuyển sang trắng bệch.
“Rồi sao nữa?” – Thẩm phán hỏi.
“ rất sợ… bảo cháu trốn dưới ghế… rồi… tiếng động rất lớn… rồi nước… rất nhiều nước…”
Thẩm phán giơ tay ra hiệu dừng để cháu nghỉ.
Tôi chớp thời cơ:
“ tòa, tôi có cơ sở nghi ngờ cái chết của cô Tô Mộng không phải tai nạn.”
“Không liên đến vụ kiện ly hôn.” – Luật sư Lam đối.
“Có liên .” – Tôi kiên định. – “Nếu bị đơn có liên đến vi giết người, rõ ràng không đủ tư cách làm người giám hộ.”
Thẩm phán trầm ngâm:
“Cô Ôn, cô có bằng chứng không?”
“Hiện tại là bằng chứng gián tiếp.” – Tôi đáp. – “Nhưng đủ để làm dấy lên nghi vấn hợp lý.”
Tôi trình ra:
11
“ là trùng hợp thôi!” – Lam Thế Kiệt gào lên – “Tôi yêu cầu giám định huyết thống! Chứng minh Tử Hiên là con trai tôi!”
Phòng lại rộ lên một tràng xôn xao.
“Chấp nhận.” – Thẩm phán đầu. – “Tòa sẽ định cơ chuyên môn tiến giám định.”
Trong giờ giải lao, Lam Thế Kiệt chặn tôi lại ngoài lang:
“Cô đã tẩy não thằng bé!”
“Nó nhớ chuyện năm .” – Tôi lạnh nhạt đáp. – “Anh sợ rồi à?”
“Hoang đường!” – Hắn nghiến răng – “Nó mới chín tuổi, nhớ được cái chứ?”
“Cũng đủ nhiều rồi.” – Tôi xoay người bỏ đi.
Hắn chợt hạ :
“Tĩnh Đàn, mình có … nói chuyện riêng không?”
“Gặp nhau tòa là đủ rồi.” – Tôi không buồn quay đầu.
Buổi chiều, tôi mời lão Trần ra làm nhân chứng với tư cách điều tra viên riêng.
Ông trình bày tỉ mỉ về hàng loạt mối hệ ngoài luồng của Lam Thế Kiệt – bao gồm thực tập sinh trong công ty tên Dương Liễu.
Ảnh chụp và thông tin thuê phòng khách sạn được trình lên đầy đủ.
“Bị đơn còn dùng tiền tài sản chung mua nhà cho Tô Mộng.” – Lão Trần tiếp tục. – “Tổng cộng tám trăm ngàn.”
Luật sư phía Lam Thế Kiệt đối kịch liệt, nhưng chứng cứ rõ ràng, không chối cãi.
Cuối cùng, tôi tung ra quân át chủ bài:
“ tòa, tôi nghị triệu tập bác sĩ Chu Duy An.”
Lam Thế Kiệt bật :
“ đối! Hắn không liên đến vụ kiện!”
Thẩm phán cau mày:
“Bác sĩ Chu là ai?”
“Một người thân thiết với cô Tô Mộng – có khả năng là cha ruột của Ôn Tử Hiên.”
phòng lại sóng.
“ tòa!” – luật sư phía Lam hét lên – “Đây là vu khống!”
Thẩm phán gõ búa:
“Do đã có lịch giám định huyết thống, tạm thời không cần bác sĩ Chu làm chứng. Phiên tòa tạm dừng. Ba ngày sau tiếp tục xét .”
Ra khỏi tòa, đám phóng viên lại ập tới.
Lần này, tôi không né tránh ống kính.
“Luật sư Ôn, cô hồi thế nào về cáo buộc có vấn tâm lý của Lam Thế Kiệt?”
Tôi dừng bước, nhìn thẳng vào máy quay:
“Người trong sạch không sợ bị soi. Tôi đã yêu cầu tòa định bệnh viện công lập giám định lại.”
“Cô thật sự đã tước quốc tịch của đứa trẻ sao?”
“ là một sai lầm vì bị dẫn dắt bởi giấy tờ giả.” – Tôi bình thản. – “Tôi làm thủ tục khôi phục lại.”
“Cô có sẵn sàng tha thứ cho Lam Thế Kiệt không?”
Tôi khựng lại một chút:
“Có lỗi lầm có tha thứ. Có lỗi thì không.”
Lên xe, luật sư Linh nghiêng người sang:
“Trả khéo. Nhưng đừng để lộ quá nhiều cho truyền thông.”
“Tôi biết.” – Tôi xoa huyệt thái dương. – “Tử Hiên thế nào rồi?”
“Ổn định, làm bài tập trường.” – Cô ấy ngập ngừng. – “Tĩnh Đàn… chị thực sự tin Lam Thế Kiệt giết Tô Mộng?”
Tôi nhìn ra ngoài cửa kính:
“Tôi chưa chắc. Nhưng ức của Tử Hiên…”
“ trẻ con thì không đủ trọng lượng.” – Linh thở dài. – “Trừ phi có bằng chứng trực tiếp.”
“Tô Dao có nhắc đến một USB.” – Tôi đáp – “Bị Lam Thế Kiệt mất rồi.”
“Không tìm thấy nữa.” – Linh lắc đầu. – “Chúng tôi đã lục hết căn hộ và văn phòng hắn.”
Tôi trầm ngâm:
“Có khi… nó không nằm …”
Khi đón Tử Hiên tan học, thằng bé lao vào ôm chầm tôi:
“Dì ơi, hôm nay con dũng cảm không?”
“Rất dũng cảm.” – Tôi ôm chặt nó. – “Muốn ăn không?”
Đôi mắt nó sáng rực lên, đầu lia lịa.
Trong tiệm , nó liếm cây chocolate rồi đột ngột hỏi:
“Dì ơi, con thật sự… không phải là con của ba sao?”
Tay tôi run lên, làm rơi thìa xuống bàn:
“Sao con lại hỏi vậy?”
“Con nghe bác sĩ nói sẽ kiểm tra…” – Nó nhìn xuống ly tan chảy. – “Vậy… ai mới là ba con?”
“Có là một bác sĩ họ Chu.” – Tôi không nói dối – “Đợi quả sẽ rõ.”
“Nếu là bác sĩ Chu…” – nó nhỏ lại – “Chú ấy… có cần con không?”
Tim tôi như bị bóp chặt:
“Dù quả thế nào, dì cũng luôn bên con.”
Nó nghiêng người dựa vào tôi.
dính lên áo sơ mi, tôi cũng chẳng buồn để ý.
Đêm , sau khi Tử Hiên ngủ, tôi gọi cho bác sĩ Chu.
“Tôi đồng ý xét nghiệm.” – Anh ấy nói ngay. – “Nhưng tôi có điều kiện.”
“ cơ?”
“Nếu quả xác nhận tôi là cha ruột, tôi muốn giành quyền nuôi con.”
Tôi siết chặt điện thoại:
“Việc sẽ do tòa quyết định.”
“Luật sư Ôn…” – anh ta chùng xuống – “Sau khi Tô Mộng qua đời, tôi từng đi tìm Tử Hiên… nhưng Lam Thế Kiệt giấu nó đi. Tôi… nợ con họ một giải thích.”
“Chờ quả rồi tính.” – Tôi không hứa hẹn .
Tôi mở email —
Lão Trần gửi cáo mới:
“Sau khi Tô Mộng chết một tuần, Lam Thế Kiệt đã chuyển hai trăm vạn từ tài khoản của cô ấy sang một tài khoản nước ngoài. Chủ tài khoản: Dương Liễu.”
Tôi cười lạnh, kéo toàn bộ dữ liệu vào thư mục “chứng cứ”.
Rồi mở ngăn kéo, ra bức vẽ mà Tử Hiên từng tặng — ba người nắm tay nhau dưới bầu trời đầy sao.
Bây giờ, bức tranh ấy…
đã mang một ý nghĩa hoàn toàn mới.
Có lẽ…
Dù quả ADN thế nào — chúng tôi vẫn có trở thành một gia đình thực sự.