Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fulujWJsj
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9
【Cô chặn tôi rồi à?】
【Không ở chỗ bạn thì cô ở , trả lời tin nhắn đi.】
【Ôn , không phải đi cũng được , lại cứ phải tới đoàn phim của Chu Lâm Thâm để khổ sở, làm vậy để gây với tôi à, vui lắm hả?】
Anh Ôn Trúc Tuyết được ghép đôi rầm rộ, tính khí thì khó chịu như cũ.
Chỉ là trong vài buổi phỏng vấn gần đây, có phóng viên nhiều hỏi:
“Đạo diễn Phó, bên ngoài đồn rằng anh với phu nhân không có tình cảm, Ôn tiểu thư nước liền hợp tác ngay, có phải hai người sắp ly hôn để tái hợp không ạ?”
Sắc mặt anh sầm xuống, gạt thẳng micro:
“Không có. Quản cho chặt miệng mình lại, đừng nói linh tinh.”
sau, ngón áp út tay phải anh xuất hiện một chiếc nhẫn bạc.
Là nhẫn cưới của chúng tôi.
Không biết anh đào , lần cuối anh đeo chiếc nhẫn đó… là ngày cưới.
Những năm đầu, tôi luôn cẩn thận đeo nhẫn, có lẽ chướng mắt anh nên anh sai người ném luôn chiếc của mình vào phòng chứa đồ.
Tôi cũng biết điều, từ đó cất đi, không đeo lại lần nào .
U uất bao năm qua đã in hằn vào đáy lòng, khiến ngực tôi chợt nghẹn.
Nhưng tiếng bàn tán từ tổ đã kéo tôi thực tại:
“Ối dào, không phải đạo diễn Phó kia ? Làm bộ làm tịch ghê. Lằng nhằng với Bạch Nguyệt Quang chưa đủ, lại không buông tha mình. Cô ấy đúng là số khổ.”
Tôi chớp mắt, cơn nghẹn trong lòng lại như tan biến, thuận miệng đáp:
“Không , anh ta chạy rồi.”
Tôi lướt đoạn phỏng vấn thì bất ngờ có một tin nhắn chuyển khoản nhảy :
【“Ngân hàng Kiến Thiết”: Số tài khoản đuôi 245 nhận được số tiền 2.000.000,00 NDT. Số dư hiện tại: 2.001.578,00 NDT.】
Tôi nhíu mày lập chuyển khoản trả lại, nhưng đối phương gần như canh sẵn trước điện thoại, gọi đến ngay sau đó.
Tôi không do dự mà cúp máy.
Bên kia im lặng vài giây, rồi lại gọi lại ngay, như thể tôi không bắt máy thì anh ta sẽ không dừng lại.
Tôi bấm , không kìm được giận trong :
“Phó Trí Lăng, rốt cuộc anh gì ? Tôi rời khỏi anh như anh mong rồi, còn chưa đủ à?!”
Ngoài dự đoán, lần anh không tỏ vẻ khó chịu.
Chỉ có tiếng thở nặng nề truyền qua, anh như chẳng câu hỏi của tôi, chỉ thấp nói:
“Ôn , em ở ?”
“Em tự dưng cắt đứt liên lạc, em có biết… ông nội lo lắng thế nào không? Bây nhà với anh, đi xin lỗi, trước kia anh không truy cứu .”
“Còn số tiền đó, cứ giữ đi. So với đồng cát vụn em kiếm thì hơn nhiều.”
Một cơn giận không tên trào lên.
Lần đầu tiên tôi lạnh đáp trả:
“Phó Trí Lăng, xin hỏi giữa chúng ta còn quan hệ gì không? Anh lấy tư cách gì bảo tôi nhà?”
“Vả lại, trước khi vào núi tôi đã viết thư báo với ông nội rồi, anh không cần lấy ông làm cớ.”
Phó Trí Lăng vốn chẳng phải người kiên nhẫn, nhất là đối với tôi.
Tôi cứ nghĩ anh sẽ cúp máy ngay, nhưng chỉ một tiếng “tách” nhẹ.
Tôi rất quen thuộc âm thanh đó — tiếng bật lửa.
Chỉ khi có liên quan đến Ôn Trúc Tuyết, anh mới nôn nóng đến mức hút thuốc.
“Ôn , em viết kịch bản thì cũng được mà. Anh có thể cho em những tài nguyên tốt nhất, gấp ngàn lần thứ em có.”
Thật nực cười.
Anh cũng biết tôi khát khao được viết một kịch bản hay, được cả thế giới nhìn …
Vậy mà chính anh đã đè nén tôi suốt bao năm trời.
“Phó Trí Lăng, tôi không cần. Càng không cần anh. Làm ơn đừng làm phiền tôi .”
Có lẽ anh không nghĩ tôi sẽ trả lời như vậy.
Một lúc lâu sau, tôi chỉ anh nghiến răng ken két:
“Được. Cô giỏi rồi đấy.”
10
sau, đoàn làm phim có buổi kiện, mọi người rủ tôi đi chơi chung, kết thúc còn rủ đi ăn tối.
Tôi theo sau, tò mò nhìn ngó khắp nơi, cái gì cũng mới lạ.
Phó Trí Lăng chưa dẫn tôi đến những dịp như thế , những khung cảnh náo nhiệt thế , tôi chỉ được trên TV.
Không ngờ, người lại đã đụng trúng Ôn Trúc Tuyết.
Cô ta mặc một chiếc váy dài đỏ rực lộng lẫy, trang điểm tỉ mỉ, nhìn tôi, trong mắt thoáng qua một tia ngạc nhiên.
Người của ban tổ chức lập bước lên, chắn trước mặt tôi, quát:
“Cô không có mắt à? Cô là ai, ai cho cô lẻn vào đây?”
“Không , tôi quen cô ấy mà.”
Ôn Trúc Tuyết mỉm cười, mở miệng đúng lúc, xung quanh có không ít ánh mắt đổ dồn tới.
“, cô thật chẳng biết điều gì cả.”
“ nay Trí Lăng đi tôi, là anh ấy không chịu gặp cô, nên cô mới cố chạy đến đây để gặp anh ấy phải không?”
“Nếu có gì, cô cứ nói với tôi, tôi sẽ nói đỡ vài câu giúp cô mà?”
“Còn …”
Nụ cười trên môi cô ta nhạt dần, ánh mắt đảo nhẹ xuống sợi dây chuyền trên cổ tôi.
“Chiếc dây chuyền … hình như không phải của cô thì phải?”
Tôi cau mày, lập đáp lại:
“Là quà tài trợ từ một thương hiệu cho đoàn phim tôi, liên quan gì đến cô?”
Cô ta không nói gì tiếp, nhưng trợ lý đứng bên đã xông tới, đầy giận:
“Cái đoàn phim vô danh của người ấy hả? Làm gì được nhãn hàng tài trợ?”
“Rõ ràng ban đầu là phía thương hiệu định tặng cho chị Trúc Tuyết, sáng nay đột nhiên báo đã đổi người. Có khi nào bị các người lén lấy rồi không?”
“Không mau trả lại đi, người dám bắt nạt chị Trúc Tuyết, coi chừng cả đoàn bị ngài Phó封S đấy!”
Cô ta nói nhào tới định giật dây chuyền.
Nhưng bàn tay chưa kịp chạm vào tôi thì đã bị một cánh tay mạnh mẽ nắm chặt, hất phăng .
Sắc mặt cô trợ lý tái nhợt, lắp bắp:
“Phó… Phó tiên sinh…”
Phó Trí Lăng lạnh lùng nhìn cô ta:
“Tôi chính là phía tài trợ, cô có gì nghi ngờ ?”
Sắc mặt Ôn Trúc Tuyết trông cũng chẳng dễ chịu hơn, nhưng gắng giữ nụ cười đúng mực:
“Trí Lăng, em… em không biết là…”
Nhưng Phó Trí Lăng không liếc cô ta một cái, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi, kéo thẳng vào hậu trường.
Khi đi ngang đám người đứng xem náo nhiệt, anh lạnh lùng buông một câu:
“Ai dám , dám đăng, tôi sẽ tự đến tìm người tính sổ.”
Anh nắm tay rất chặt, tôi giãy lần mà không thoát được.
Lực siết càng lúc càng mạnh, tôi cuối không nhịn được đẩy anh :
“Phó Trí Lăng, rốt cuộc anh làm gì?!”
Anh đột ngột dừng lại, lồng ngực phập phồng dữ dội, một lúc sau mới đầu nhìn tôi.
Khóe mắt anh đỏ hoe:
“Ôn … vậy em rốt cuộc làm gì?”
“Anh mời em nhà… lại khó đến thế ?”
Anh cúi đầu, ánh mắt nhìn tôi không chớp, khàn khàn:
“Em gầy đi nhiều lắm rồi.”
“Người giúp việc nói, dạo ấy em hay trốn trong nhà lén khóc… tại chưa nói với anh một tiếng?”
Anh chậm rãi đưa tay lên, như chạm vào mặt tôi:
“Đợi anh xử lý xong hạng mục giải thưởng lần , anh sẽ nói nghiêm túc với em một lần.”
“Đừng giận nhau , được không?”
11
Hai chữ “nhận sai” chưa tồn tại trong từ điển của Phó Trí Lăng.
Xưa nay, chỉ có tôi là người phải cúi đầu tự kiểm điểm, dù đúng hay sai.
Tôi khao khát có một chút dịu dàng từ anh, mơ ước sẽ có người trở thành chốn an yên của mình.
Nhưng dường như, ước mơ ấy với tôi lại quá xa xỉ.
Thế nên cuối , sau khi mình đầy thương tích, tôi đã chọn buông tay.
đây, khi tôi không cần , anh lại ngang nhiên đặt tất cả trước mặt tôi, bắt tôi phải nhận lấy.
“Không cần.”
Đúng lúc ấy, người trong đoàn phim bước vào, cắt ngang lời anh.
“Tiểu Ôn! Em chạy thế hả, bọn chị tìm em nãy !”
Tôi gạt tay anh , theo mọi người rời khỏi.
Phía sau, anh đứng sững nhìn bàn tay trống rỗng, mím môi, buông thõng tay xuống.
Sau kiện, mọi người trong đoàn háo hức kéo tôi lại, thi nhau hỏi han mối quan hệ giữa tôi anh.
Biết không giấu nổi, tôi dứt khoát nói thật hết.
“ nay ai cũng nói anh ta giận nhau, tính khí thì gắt gỏng, phim mà có chút không ưng là bắt lại cả trăm lần.”
“Làm như yêu lắm ấy, thế mà bao năm chưa nhắc một câu, tụi còn bảo anh ta bị gì, diễn cũng thôi.”
“Cuối thì… người đó lại chính là cô.”
Mọi người đồng loạt an ủi tôi:
“ nói nay hoạt động còn chưa xong anh ta đã bỏ rồi, để mỗi mình Ôn Trúc Tuyết ở lại. Ngay cả tiệc chúc mừng đoàn phim vì được đề cử cũng không tham dự.”
“Đoàn mình cũng được đề cử mà! Giải thưởng ai nhận còn chưa biết, bên đó đã mở champagne, viết cả đống bài pr rồi, đúng là buồn cười.”
“Tiểu Ôn, nhất định đừng lại với anh ta nha!”
Mọi người vây quanh tôi ríu rít, khiến tâm trạng bực bội khi chạm mặt Phó Trí Lăng cũng dịu xuống phần nào.
Tôi mỉm cười, gật đầu:
“Ừ.”
“Tuyệt đối không bao .”
12
Khi đã bận rộn rồi thì thời gian trôi qua rất nhanh.
Trong khoảng thời gian đó, Phó Trí Lăng không ngừng nhắn tin cho tôi, nhưng tôi đều phớt lờ.
Có vẻ như anh cố tình đấu với tôi, nên đã đẩy nhanh lịch chiếu bộ phim của anh, để trùng lịch phát hành với phim của chúng tôi.
Ngoài tò mò bất ngờ, phần lớn phản ứng trên mạng là châm chọc, cho rằng phim của chúng tôi chắc chắn sẽ bị đè bẹp không thương tiếc.
Áp lực căng thẳng như tảng mây đè nặng trên đầu suốt những ngày ấy.
Nhưng không ai ngờ — sau khi công chiếu, chúng tôi lại được khán giả đón nhận nồng nhiệt.
Thậm chí, phim còn được đề cử Giải Kim Mã năm nay.
Đêm trao giải, ai nấy trong đoàn đều ngập trong hồi hộp kỳ vọng.
Tôi… lại không thể tránh khỏi việc chạm mặt Phó Trí Lăng.
Anh nhìn tôi, điệu bình lặng không gợn sóng:
“, em cũng đến à.”
“ nay công bố giải thưởng, tất nhiên tôi phải đến.”
Khóe môi anh nhếch lên một nụ cười mang theo vẻ giễu cợt, như thể một câu nực cười:
“Chẳng lẽ em thật nghĩ sẽ là các người thắng?”
Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt đầy mỉa mai ấy:
“Phó Trí Lăng, anh nên sửa thói quen coi thường tôi, rồi hẵng nói xin lỗi.”
Ánh mắt anh trầm xuống vài phần:
“Được thôi.”