Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“ ta cược đi. Nếu các người thắng, tôi em rời đi.”
“Nhưng nếu không, em phải ngoan ngoãn theo tôi nhà.”
Nói xong, anh còn chậm rãi thêm một :
“Chỉ e… sẽ chỉ có khả năng thứ .”
Lễ trao thức bắt đầu.
sân khấu lộng lẫy trang trọng, MC mở tấm thiệp tay.
Tôi và cả đoàn chen chúc ở một góc khuất, gương mặt ai nấy đều căng thẳng, bất an.
Tôi siết chặt bàn tay, hơi thở như không còn là của .
Tôi liếc nhìn bóng lưng Phó Trí Lăng, tai như văng vẳng nói cuối cùng của anh:
“Duyệt, lần này anh sẽ không mềm .”
“Nếu các người không , điều đó chứng minh việc em rời khỏi anh là sai lầm ngu xuẩn . Dù em có muốn hay không… anh cũng sẽ đưa em bằng được.”
“Còn Chu Lâm Thâm bọn họ, dám dắt mũi em lâu như vậy… anh sẽ xử lý từng người.”
ấy, anh ngồi ở hàng ghế đầu tiên, cúi đầu nghịch chiếc nhẫn cưới ngón áp út, dáng vẻ thảnh thơi như thể đã sớm nắm chắc kết quả.
Cho đến khi MC đọc to tên tác phẩm của tôi, mỉm nhìn phía tôi:
“Chúc mừng các bạn.”
13
Không ai … tôi lại có thể giành được .
cùng Chu Lâm Thâm bước sân khấu , tay tôi run đến mức không cầm nổi micro.
Giống như tay đã gieo xuống một hạt giống, kiên trì tưới tắm mỗi suốt bao .
Ai nấy đều nói, hạt giống ấy sẽ không bao giờ nở hoa.
Bảo tôi đừng mơ mộng hão huyền.
Vậy mà hôm nay, giữa muôn vàn lời dèm pha ấy, nó lại nở rộ thành đóa hoa đẹp .
Không ai có thể không xúc động.
Sau lễ trao , rất nhiều người đến bắt chuyện và chúc mừng.
Tôi gần như quên mất sự tồn tại của Phó Trí Lăng.
Cho đến khi tôi xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm… mới lại nhìn thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc ấy.
Anh đứng dựa vào cột trụ cạnh xe tôi, cả người chìm trong bóng tối.
Chỉ có ngón tay cầm điếu thuốc lập lòe đỏ, khói lượn lờ.
Anh ngẩng đầu chậm rãi, giọng khàn đặc:
“Duyệt.”
Tôi dừng bước, lặng lẽ đứng trước mặt anh — hoàn toàn đối lập dáng vẻ rối bời và bơ phờ của anh này.
mắt anh dừng lại khuôn mặt tôi, môi mấp máy nhưng mãi không thốt ra lời.
Rất lâu sau, anh mới gượng gạo nhếch khóe môi:
“Chúc mừng.”
“Ừm.”
“Em bây giờ… giỏi, Duyệt.”
Anh hít sâu một hơi, dập điếu thuốc, hoàn toàn không quan tâm đầu ngón tay bị bỏng rát.
“Kịch bản em viết lần này… anh sẽ đọc kỹ.”
Ồ — thì ra, đến giờ anh vẫn chưa từng đọc một dòng nào trong tác phẩm của tôi.
Tôi bình tĩnh đáp:
“Tùy anh.”
“Tôi hủy cược.”
Dường như bị thái độ của tôi làm tổn thương, anh vội nói:
“Duyệt… em không cần nhà , sau này anh đến thăm em là được.”
“Kịch bản tiếp theo em muốn viết gì, anh đều có thể sắp xếp. Nếu em chịu cho anh một hội, thì anh cũng có thể—”
Anh từng bước tiến lại gần, trong mắt đầy van nài và đau đớn.
Còn tôi — chẳng còn chút cảm xúc nào.
Tôi dứt khoát hất tay anh ra, lùi lại một bước:
“Phó Trí Lăng, sau này tôi sẽ càng càng tốt hơn.”
“Còn trong bản kế hoạch tương lai của tôi — không có anh.”
14
Sau khi trở , tôi được rất nhiều lời mời.
Làn sóng đầu tiên tìm đến tôi là các đạo diễn, biên kịch trong giới.
Làn sóng thứ — lại là ông cụ Phó.
Tôi không từ chối, mà tranh thủ một buổi rảnh quay biệt thự cũ của nhà họ Phó.
Trong phòng khách trang trí cổ kính, ông ngồi ngay ngắn ở ghế , mỉm nhìn tôi, mở lời thẳng thắn:
“Tiểu Duyệt, không thể cho Trí Lăng một hội sao?”
Tôi nhìn ông, nghiêm túc và dứt khoát lặp lại trả lời của :
“Ông nội, giữa cháu và anh ấy vốn dĩ đã không có hội.”
“Có lẽ ngay từ đầu, ông không nên ép anh ấy cưới cháu. Cháu anh ấy… sự không có duyên.”
Ông cụ khựng lại, rất lâu sau mới thở dài một tiếng.
“Tiểu Duyệt, là ông đã có lỗi cháu.”
“ đó bắt Trí Lăng cưới cháu, một là vì nhớ ơn cha mẹ cháu, mong nó sẽ chăm sóc cháu tử tế.”
“ là vì suy riêng của ông.”
Ông nói tiếp, “Ông biết đó nó đã có người trong , nhưng con dâu nhà họ Phó — không thể là người khiến nó từ bỏ gia sản, chạy vào giới trí như .”
“Cháu từ nhỏ đã ngoan ngoãn, hiểu chuyện, lại do ông nhìn lớn , là người phù hợp gả vào Phó gia. nên ông đã tự quyết định hôn sự đó.”
“Nhưng bây giờ lại, là ông sai rồi.”
Ông cụ vẫy tay, quản gia cạnh lập tức đặt mấy tập giấy chứng cổ phần trước mặt tôi.
“Đây là ý của Trí Lăng. Mấy công ty này sẽ chuyển sang tên cháu, coi như bù đắp cho những qua.”
Tôi thu lại mắt, khẽ nói cảm ơn.
Khi đứng dậy rời đi, ông cụ lại gọi tôi:
“Tiểu Duyệt, cháu vẫn ông là ông nội chứ?”
“Nể mặt ông, có thể cho Trí Lăng một hội cuối cùng, đứa ngồi lại nói chuyện đàng hoàng không?”
trả lời của tôi vẫn không thay đổi —
“Không.”
“Choang!” — tiếng cốc vỡ vang gần như cùng .
Tôi theo tiếng nhìn lại, liền thấy Phó Trí Lăng đứng nơi cửa, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Như thể cuối cùng cũng không thể chịu nổi , anh bước qua mảnh vỡ dưới đất, nước mắt rơi khỏi đôi mắt đỏ bừng.
“Duyệt… nhưng anh đã xem quyển sổ tay của em rồi. Em bảo anh… phải từ bỏ em nào đây?”
15
“Tiểu Duyệt, anh không hề biết… em đã thích anh nhiều như vậy.”
“Anh cứ giữa ta chỉ là một cuộc hôn nhân danh nghĩa. Anh chưa từng … những việc làm lại khiến em tổn thương, khiến em đau .”
“ ta bắt đầu lại được không? Anh sẽ dùng mọi cách bù đắp, em muốn gì, anh cũng có thể cho em!”
Bây giờ anh sự rất thảm hại.
Nước mắt vương khuôn mặt tái nhợt, tóc rối bời, đến cả cúc áo sơ mi cũng cài lệch nút.
Từ khi tôi quen anh đến giờ, Phó Trí Lăng luôn là kiểu người chỉnh tề, điềm đạm — chưa bao giờ bối rối, mất kiểm soát như .
Nhưng trong tôi giờ đây chỉ còn lại chán ghét và mỉa mai.
Anh nói anh không biết đã làm tôi tổn thương.
Nhưng làm sao… anh lại không biết được?
Một món quà sinh nhật là đôi hoa tai được làm từ phần thừa của dây chuyền — tùy tiện, hời hợt.
Dù là người vô tâm cũng hiểu được, đó là sự chán ghét, là cố ý làm đau.
Huống hồ — cạnh còn có một người khác… được anh đối xử hoàn toàn khác.
Tôi nhạt, hỏi ngược lại:
“Vậy… còn Ôn Trúc Tuyết thì sao?”
Sắc mặt Phó Trí Lăng cứng lại, như thể bị bóc trần một bí mật nào đó:
“Anh đã sớm không còn yêu cô ấy.”
“Anh từng sự thích cô ấy… nhưng cô ta quyết định ra nước ngoài, anh đã hiểu rõ người sẽ chẳng có kết quả. Sau đó khi ở em, tình cảm đó đã sớm phai nhạt.”
“Lỗi duy của anh là không ra, hóa ra những qua… anh đã dần yêu em.”
Tôi cúi đầu, lắng nghe lời thích nực này.
Một lâu sau, tôi ngẩng , nhìn thẳng vào mắt đầy chờ mong của anh, bật :
“Phó Trí Lăng, vậy tôi cũng nói cho anh biết.”
“Tôi cũng có một lỗi — đó là tôi đã không ra sớm rằng, ngoài giới này có tất cả những điều tôi từng ao ước.”
“Tôi sự hối hận — vì đã không rời khỏi anh sớm hơn.”
16
sáng trong mắt anh dần vỡ vụn, tan thành từng giọt nước mắt rơi xuống.
Chỉ lặp đi lặp lại một , khàn khàn như nghẹn nơi cổ họng:
“Được… được thôi…”
Kể từ hôm đó, tôi không còn gặp lại.
Chỉ là vào một rất đỗi bình thường, tôi nghe tin anh rút khỏi tuyến đầu, không còn làm đạo diễn .
Ngay sau đó, là tin Ôn Trúc Tuyết dính vào vụ trốn thuế, gian lận tài .
Cư dân mạng lập tức xới tung mọi thứ — và cuối cùng lôi ra “bàn tay đen” đứng sau là Phó Trí Lăng.
Nghe nói người cuối cùng đã cãi vã rất căng.
Ôn Trúc Tuyết khóc lóc xông vào nhà họ Phó, gào chất vấn anh:
“Vì cô ta mà anh làm tôi sao? Anh cô ta sẽ tha thứ cho anh à?”
“Là anh do dự, là anh tổn thương cô ta trước, bây giờ lại đến lượt làm tổn thương tôi. Cuối cùng, kẻ đáng khinh là anh!”
“Anh là người tốt à? Miệng thì nói yêu tôi đến tận xương, cuối cùng khi tôi rời đi mấy thì anh lại yêu người khác? Còn diễn cảnh si tình gì chứ!”
Màn kịch này kết thúc bằng việc Ôn Trúc Tuyết bị phong sát hoàn toàn.
Một minh tinh từng rực rỡ như sao, bỗng chốc sụp đổ trong một đêm.
Có lẽ cô ta không cam cái kết ấy, nên đã tự tay thêm một nét bút cuối cùng cho chuyện —
Cô ta đâm Phó Trí Lăng một nhát.
Trúng ngay huyệt mạch, phải cứu chữa ba ba đêm mới giành lại được nửa mạng sống cho anh.
thể anh suy kiệt nghiêm trọng, cả phần đời còn lại phải sống chung thuốc men.
Sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên anh làm là khó nhọc gọi cho tôi một cuộc điện thoại.
“Tiểu Duyệt… em có thể đến thăm anh một lần không?”
“Chỉ một lần cũng được.”
“Anh sự rất sợ… sợ rằng sẽ mãi mãi không thể gặp lại em… mãi mãi không còn hội nói xin lỗi…”
Anh khóc nấc , giọng nói yếu ớt đến mức mỗi đều phải dừng lại thở từng hồi.
Tôi không đáp.
Chỉ lặng lẽ tắt máy, sau đó… đưa số điện thoại ấy vào danh sách chặn lần .
Ngẩng đầu, ngoài cửa sổ nắng chan hòa.
Đầu kia máy tính có người đang giục giã:
“Bản thảo mới viết tới đâu rồi? Tôi đang chờ khởi quay đó nha!”
Tôi gõ lạch cạch bàn phím, mỉm trả lời:
“Sắp xong rồi đây—sắp rồi.”