Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8
Nhưng…
Tôi còn chưa kịp nghĩ ra phải xử lý thế thì sáng sớm hôm sau, trời còn chưa kịp sáng rõ, đã bị đập cửa ầm ầm đánh thức.
Vừa dụi mở cửa, đã một bà cụ tóc bạc đứng trước mặt.
Tôi ngó trái phải, ngờ ngợ hỏi:
“Bác là…?”
Bà cụ xoắn xuýt hai tay, đứng trước ánh dò xét của tôi mà gượng gạo nặn ra một nụ cười lúng túng.
Bà mấp máy môi vài lần, nhưng không thể nói ra lời.
Tôi vừa định hỏi có phải bà gõ nhầm cửa không thì trong đầu chợt bật lên một dự đoán… khá to gan.
Thế là tôi cũng im lặng theo, chỉ chờ bà mở lời.
Chừng mười giây sau, có vẻ như không chờ nổi nữa, bà cụ rụt rè cất :
“Cháu trai, chỗ Hà thủ hôm trước phơi trên sân thượng… là của cháu không?”
Nghe xong câu , tảng đá trong lòng tôi lập rơi cái “bịch” — là vậy rồi.
Tôi không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Vài giây nữa trôi . tôi không tiếp lời, bà cụ làm như phải lấy hết can đảm để nói tiếp:
“Là thế , mấy hôm trước nhà bác trai đi dạo trên sân thượng, tưởng mấy củ kia không ai lấy nên mới nhặt về nhà. Hai bác già rồi, không xài Zalo, không dùng mạng, nên mới không tin nhắn cảnh báo cháu gửi trong nhóm cư dân…”
Nhặt về?
Vậy đấy là cách bà gọi việc trộm ?
Thế rồi giờ tới gõ cửa tôi làm gì?
Bầu không khí trở nên ngượng ngập một cách khó tả.
Bà cụ ngẩng đầu vào trong nhà, lại liếc tôi, ánh như muốn nói “cho bác vào ngồi một lát”.
Tôi giả bộ không hiểu, khoanh tay dựa vào khung cửa, không mời vào cũng không tránh đường, chỉ ra hiệu cho bà nói tiếp.
Cứ thế, lại giằng co thêm mấy giây. Cuối cùng là bà cụ chịu không nổi trước:
“Cháu , hai bác già rồi, cái gì cũng không hiểu. Bác trai nhà bác xem tivi Hà thủ tốt cho sức khỏe, nên mấy hôm trước thử mấy củ. Không ngờ lại có độc. Đêm đột nhiên phát bệnh phải gọi xe cấp cứu, cấp cứu suốt cả đêm mới giữ được tính mạng, mà đến giờ chưa tỉnh… không biết đã tiêu bao nhiêu …”
Vừa nói, bà cụ vừa đưa tay lên lau khoé đã hoe đỏ. Khi tôi lần nữa, ánh đã pha thêm vài phần van :
“Hà thủ là cháu mua không? Cháu có thể cho bác cái hóa đơn, hoặc phiếu mua hàng gì không? Bác chỉ muốn đưa cho chỗ bán để đòi lại ít thuốc, tuyệt đối không làm phiền cháu . Cháu bác một chút, nể tình hàng xóm láng giềng, lấy bác trai nhà bác… khổ thân ông ấy lắm rồi…”
9
Lúc trộm thì tỉnh bơ như không, đến khi báo ứng rơi lên đầu mình thì lại quay ra sợ hãi?
Ông nhà bà đáng , vậy những người khác bị mất suốt thời gian đáng ?
Còn đòi tôi đưa hóa đơn?
ngay từ đầu bà ta thẳng thắn lỗi, biết tôi còn mềm lòng mà suy nghĩ lại.
Nhưng giờ mọi đã rõ ràng rành rành ra đấy, mà bà ta còn cố nói tránh, ngụy biện đến mức ấy…
Với kiểu người như thế, ai mà dám sau khi lấy được hóa đơn, bà ta không quay ra dựng nói là tôi cố tình bỏ độc đầu độc ông cụ?
Tội danh — tôi gánh không nổi.
Không phải tôi vô cảm hay không kính già, nhưng trước những kẻ chuyên đi chôm chỉa chuyên nghiệp, tôi thật sự không thể nổi.
“Bác thông cảm, là cháu có mua chỗ Hà thủ , nhưng hóa đơn thì vứt mất tiêu rồi, cháu không giúp gì được.”
Đã nói là không dùng Zalo, không dùng mạng.
Tôi cũng buồn nhắc lại mình đã gửi cảnh báo trong nhóm cư dân làm gì.
Không ngờ tôi vừa dứt lời, bà cụ đang đáng là thế lại lập nổi khùng:
“Vứt mất rồi? Làm sao lại có thể không biết chứ? Từ đêm tới giờ, nhà bác trai đã tốn gần chục triệu viện phí rồi, chưa biết tới khi mới dừng! Nhà bác chỉ là gia đình bình thường, làm sao mà cáng nổi? Cháu còn trẻ mà sao nỡ lòng bắt nạt người già như thế!”
lỗi chứ — bà đang nói cái quái gì vậy?
Bà ta tuôn một tràng, như thể tôi vừa giết người nhà bà vậy:
“Cháu , người ta làm gì cũng phải có lương tâm. Chính là vì phải Hà thủ của cháu nên bác trai mới trúng độc! Cháu nói mấy lời vô tình như vậy, không sợ trời tru đất diệt sao?”
“Nhặt á?”
Tôi bật cười:
“Bác ơi, mình nói thẳng với nhau một câu cho nhanh — hôm tôi phơi Hà thủ đã có quây lưới, có quay video, có chụp hình ghi lại thời gian rõ ràng. Nó có phải là ‘nhặt được’ hay là ‘trộm ’, tự bác biết trong lòng, khỏi cần giả bộ nữa.”
Biểu cảm mặt dày ban nãy của bà ta lập khựng lại, ánh láo liên quanh, cố tình né tránh ánh của tôi.
10
Tôi đứng ngay cửa, đối đầu với bà cụ đang chột dạ.
Nhưng rất nhanh, bà ta lại lấy lại tinh thần, tiếp tục tấn :
“Ai biết mấy cái ảnh cậu chụp là thật hay giả, tôi nó nói bây giờ ngay cả ảnh với video cũng có thể làm giả được hết!”
Như thể vừa tìm được chỗ dựa, bà ta càng lúc càng tự tin, nét mặt cũng chuyển sang hống hách:
“Cậu , sống trên đời ai mà có lúc gặp . Dù gì cũng là hàng xóm cùng khu, không cần biết bắt đầu từ , nhưng là nhà bác trai bị trúng độc vì Hà thủ của cậu. Tôi cậu hóa đơn cũng là nghĩ cho cậu, chứ không là chúng tôi phải báo an bắt cậu đền rồi đấy!
“ cậu thật sự không chịu đưa hóa đơn, vậy thì cái viện phí , cậu – thủ phạm chính – phải tự bỏ ra mà trả!”
Bà ta làm thế mà có thể trơ trẽn nói ra được những lời vô lý như vậy?
Rõ ràng là ông nhà bà ta trộm trước, vào rồi trúng độc, giờ tôi lại bị biến thành hung thủ?
tôi không nói gì, bà cụ tưởng tôi sợ.
Giọng nói càng lúc càng khó nghe:
“Bảo sao trên mạng toàn nói giới trẻ bây giờ mỗi ngày một tệ, người trẻ đều như cậu – ích kỷ, nhỏ nhen – thì cái xã hội là sắp tận thế!
“Cậu cũng có bố mẹ đấy, thử nghĩ mà xem, có người đầu độc bố mẹ cậu đến mức phải nhập viện, tôi không tin là cậu còn nói được mấy lời như thế!
“Làm cái thất đức như vậy mà còn mặt dày cãi lý! tôi mà có đứa trai vô đạo đức như cậu, tôi thà xấu hổ đến độ không dám ra đường luôn cho rồi!”
Mỗi câu bà ta nói ra đều cao hơn câu trước.
Cái dáng vẻ vừa mở cửa còn rụt rè bối rối – giờ còn tí .
Tới nước , tôi cũng cần giữ phép lịch sự làm gì nữa:
“Người ta có câu ‘Cha nấy’. Chuột mẹ thì đẻ chuột – kiểu như hai bác thích trộm vặt, chắn đẻ không ra người như tôi rồi. Cái hóa đơn vài chục triệu viện phí mà cái các bác còn không lo nổi ? Cũng thôi, có cha mẹ không ra gì, thì cái cũng khó mà ngay thẳng được.”
Bà cụ lập nổi điên:
“Vô giáo dục! Mất dạy! Bố mẹ cậu dạy cậu nói với người lớn như thế đấy ?! Cậu biết tôn trọng người già là gì không?!”
Tôi cười nhạt, đáp trả không kiêng nể:
“Bản thân làm người lớn mà không ra gì, thì cũng đừng mong được người khác tôn trọng.”
Dứt lời, tôi lùi vào trong nhà. Nhân lúc bà ta đang ôm ngực đến thở hổn hển, tôi nhanh tay đóng sập cửa lại.
Dám chơi bài đạo đức với tôi ?
Tôi có phải người sống theo đạo đức .
11
Dù tôi đã khóa trái cửa, nhưng bà cụ chưa chịu rút lui.
Chưa đến mấy giây sau…
Từ ngoài vang lên bà ta gào thét:
“Trời ơi đất hỡi ơi! Người trẻ bắt nạt người già rồi!
“Giết người rồi!
“ nhà tôi có gì, tôi liều cái mạng già cũng phải liều chết với mày!
“ lòng lang dạ sói! súc sinh! Mày cố ý đầu độc nhà tao!”
Hết câu đến câu khác, bà ta gào như tra tấn hàng xóm.
Tôi nghe mà phát điên. Vào phòng ngủ, bốc máy nghỉ với sếp xong, tôi đeo tai nghe, bật playlist nhạc rock nặng yêu thích.
Dưới gào rú của guitar và gầm gừ của vocal, tôi chìm vào giấc ngủ ngon lành.
Đến khi mở , đã hai trôi .
Tôi kiểm tra camera ngoài cửa bằng điện thoại — bà cụ cuối cùng cũng đi rồi, kiệt sức thật.
Vừa thở phào định xuống bếp nấu bữa trưa, thì điện thoại bỗng reo lên — là cuộc gọi từ đồn an.
“Alo, anh có phải là anh Tề Tử Mặc không ạ?
“Chúng tôi vừa nhận được đơn tố cáo anh cố ý đầu độc cư dân trong khu, gây hậu quả nghiêm trọng. Mời anh đến đồn an để phối hợp điều tra.”
Tôi: “…”
Sống ba mươi mấy năm, tôi chưa bao giờ cạn lời đến thế.
Dù vậy, cạn lời thì cạn lời, nhưng là dân tuân thủ pháp luật, tôi chỉnh tề thu dọn, mang theo hết bằng chứng mình có, rồi lập đến đồn an làm việc.